Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 61: Công lược phù thủy hắc ám (Kết)

Quyển 29 - Chương 61: Công lược phù thủy hắc ám (Kết)Quyển 29 - Chương 61: Công lược phù thủy hắc ám (Kết)
"Wendy. ."
Hermann nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhưng ngoại trừ gọi tên cô, lúc này dường như hắn đã mất đi dũng khí nói ra điều gì khác.
Hermann chưa từng sợ điều gì, bởi không có gì đáng để hắn sợ, nhưng thời khắc này khi nhìn thấy Phong Quang xuất hiện, hắn đã nghĩ đến không dưới trăm ngàn loại phương pháp giải quyết vấn đề sắp xảy ra, hắn có thể khiến cô quên đoạn ký ức này, cũng có thể khiến cô cho rằng mình chi vừa nhìn thấy ảo giác. Phương pháp đơn giản hơn chính là, bất luận cô muốn trốn thoát ra sao, hắn cũng có thể dễ dàng cầm tù cô bên cạnh hắn... Đủ loại suy nghĩ này, chẳng qua đều vì hắn sợ cô sẽ rời bỏ mình mà thôi.
Phong Quang vĩnh viễn cũng không biết, khoảng thời gian cô im lặng này, đối với Hermann là sự tra tấn lớn đến đâu, nhưng cô cũng biết, trầm mặc không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.
"Là Eve cứu ta..."
Phong Quang nhìn Hermann. Giống như Hermann đối với cô, cô cũng không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với hắn,"Hermann... có phải ta không nên tới đây hay không?"
Eve là cận vệ của Phong Quang. Từ thời khắc trở thành cận vệ, Eve đã tuyên thệ trung thành với chủ nhân của mình, vì thế, cho dù ông nội Eve hết lần này đến lần khác giả bệnh, hay thật sự sắp đi đời nhà ma, cô cũng sẽ cứu chủ nhân của mình ra ngoài.
Quyết định sai lầm duy nhất của quốc vương và hoàng hậu, có lẽ chính là đã chọn Eve làm cận vệ của Phong Quang.
Hermann trầm mặc, cánh tay rũ bên người hắn chậm rãi nắm chặt thành quyền. Cũng chỉ từ động tác nhỏ bé này mới có thể nhìn ra được, cảm xúc hiện tại của hắn khẩn trương như thế nào.
"Hermamn..."
Phong Quang chậm rãi đi về phía hắn, cô cầm lấy tay hắn, bàn tay đang nắm chặt của hắn cũng sửa thành cầm tay cô,"Chàng đang nghĩ gì vậy?"
Hắn rũ mắt, trong mắt ảm đạm không ánh sáng,"Wendy, em có sợ hãi không?"
"Vì sao phải sợ hãi?"
Đôi mắt động lòng người của cô chăm chú nhìn hắn, "Hermann, chúng †a eẽ là vữ chềna. ©eó đúng khôênga^2?" "Đúng... Wendy."
Một tay khác của hắn đã ôm lấy eo cô,"Chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta là vợ chồng.
"Cho nên... chàng sẽ không gây thương tổn cho ta, cũng sẽ không gây thương tổn cho người nhà của ta."
Cô dựa vào lòng hắn, gương mặt dán lên ngực hắn, nhẹ nhàng nói:
"Hermann, bất luận chàng là ai, bất luận chàng có xuất hiện trước mặt ta với bộ dạng nào, ta đều biết, người ta thích chỉ là chàng mà thôi."
Hắn chậm rãi ôm sát eo cô, để thân thể hai người dán vào nhau càng thêm chặt chẽ,"Wendy, ta thật sự... rất thích rất thích em."
"Ta biết, nhưng Hermann. ."
Cô ngẩng đầu, trong đôi mắt nâu ánh lên khuôn mặt hắn, cô nghiêm túc nói:
"Ta không muốn có cuộc sống vĩnh cửu. Ta rất thích thân thể hiện tại của ta. Ta không cần... Ta không cần sống trong thân thể khác. Hermann, chúng ta sống thật tốt qua cả đời này không được sao? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở bên cạnh chàng. Có lẽ về sau, chúng ta còn có con cái... Chúng ta có thể ở bên con bé đến lúc trưởng thành, lại nhìn con bé kết hôn sinh con. Chúng ta còn rất nhiều rất nhiều chuyện để cùng trải qua... chàng thấy đúng không?"
"Đúng..."
Bàn tay Hermann vuốt ve má cô khẽ run rẩy,"Ta còn có rất nhiều chuyện có thể làm cùng Wendy, ta không cần cuộc sống vĩnh cửu, ta chỉ cần có Wendy là đủ rồi."
Giọng hắn cũng khẽ run, thậm chí còn có chút ý vị lấy lòng.
Hermamn luôn cao cao tại thượng lại nguyện ý vì giữ cô lại mà đặt mình vào vị trí hèn mọn nhất... Chỉ cần có thể giữ được cô.
Phong Quang lại cảm thấy hẳn hoàn toàn không cần làm như vậy, bởi cô vốn không định rời khỏi hắn.
Cô lại ôm eo hắn, cọ vào ngực hắn nói:
"Hermann, ta không cần làm công chúa gì cả, cũng không muốn làm Thánh Nữ Hắc Ám. Ta muốn làm vợ của chàng. Chàng dẫn ta rời đi, được không?"
Hermann không cự tuyệt được yêu cầu êm tai như vậy, Tòa Thánh là thành quả hắn xây dựng nhiều năm, nhưng vẫn chưa được coi là tâm huyết của hắn. Cho dù có là tâm huyết đi chăng nữa, cũng không thể so với địa vị Hắn hôn nhẹ môi cô,"Được, chúng ta cùng nhau rời đi."
Lúc này, Arnold bị thương trên đất đứng lên,"Hermann, ngươi không được đi!"
Eve trực tiếp đập chuôi kiếm qua, khiến Arnold vừa mới mới bò dậy lại hôn mê ngã xuống.
Trận pháp màu đen xuất hiện, bóng dáng của Hermann và Phong Quang đã hoàn toàn biến mất.
"Vì sao ngươi lại muốn cản ta?"
Arnold biết nếu mình muốn tìm được Hermann sẽ là chuyện hết sức khó khăn. Không thể báo thù cho cha mẹ, hắn vẫn rất không cam lòng.
Eve mặt không biểu cảm nói:
"Hermann là chồng của công chúa điện hạ, tức là một nửa chủ nhân của ta. Nếu ngươi muốn giết Hermann thì phải qua cửa của ta trước đã."
Amold nhìn vết thương trên người mình... Hắn đánh thắng được Eve mới là gặp quỷ!
Bất luận Arnold không cam lòng thế nào, rốt cuộc Hermann và Phong Quang cũng đều như đã biến mất trên lãnh thổ Hạ quốc, không ai tìm được tung tích của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận