Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 7: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 7: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 7: Công lược kiếm tiên tàn tật
"Cháu gái ông chết thật sự không liên quan tới vị công tử này!"
"Ta muốn báo thù!"
Phong Quang thấy ông lão căn bản không nghe mình giải thích, còn một mực muốn lao lên, cô cảm thấy đau đầu. Để tạm thời khống chế mọi chuyện, cô đành đập một chưởng vào cổ ông lão, ông lão liền trợn trắng mắt, té xỉu.
Phong Quang áy náy nói:
"Rất xin lỗi, chỉ là ta không thể để ông gây tai ương cho người vô tội. Lão gia gia, chờ ông bình tĩnh, chúng ta tại nói chuyện kỹ càng vậy..."
Vừa mới đè chết cháu gái người ta, hiện giờ tại đánh ngất ông của cô ấy, bất luận có nghĩ thế nào, lương tâm của Phong Quang cũng cảm thấy cực kỳ có lỗi. Cô lại ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân kia, vừa định mở miệng nói gì đó với hắn, nhưng lúc này tại có người vọt ra từ trong đám đông.
"Cháu gái của ta!"
Một bà lão gục xuống khóc thút thít trên người nữ tử đã chết đi, sau khi thấy ông lão hôn mê, lại càng gào khóc thảm thiết "Ông lão! Ông làm sao vậy!"
Bà lão bò đến bên cạnh ông lão, vẻ mặt hoảng sợ càng khiến người ta cảm thấy... không đành lòng.
Trái tim Phong Quang chợt không chịu nổi tra tấn, cô lại cắn khăn, chậm rãi bước đến, thật cẩn thận nói:
"Vị lão thái thái này..."
"Nhất định là ngươi!"
Bà lão đứng lên, giống y như lão gia gia lúc nãy mà chỉ vào nam nhân mặc bạch y, lớn tiếng nói:
"Nhất định là ngươi trước hại cháu gái ta, giờ lại hại bạn già của ta! Ta muốn tìm ngươi báo thù!"
"Chờ đã... Từ từ!"
Phong Quang vừa mới vươn tay, bà lão kia đã lao mạnh về phía người kia. Tốc độ này còn nhanh hơn nhiều so với lão gia gia vừa nãy.
Phong Quang không dự đoán được bà lão này lại có thân thủ mạnh mẽ như vậy, cô chỉ có thể vội vàng nhặt một quả trên sạp trái cây bên cạnh mà ném tới "' ão thái thái đắc tâi" "Bốp" một tiếng, bà lão bị ném trúng đầu liền ngã xuống đất, mà thứ quả vừa nãy đập trúng đầu bà ta giờ phút này còn găm lại trên đầu, không hề rơi xuống.
Quần chúng vây xem bên cạnh phát ra một tiếng thét kinh hãi, Phong Quang lại lập tức không biết làm sao mà che kín miệng mình, vừa nãy cô lấy trái cây quá trôi chảy... không ngờ lại cầm phải một trái sầu riêng...
Nhìn lão thái thái ngã trên đất bất động, Phong Quang có chút hoảng, còn có chút sợ...
"Biểu muội al!!"
Lúc này, lại một nam tử thanh niên chạy tới, nhìn có vẻ là thư sinh, hắn ta ôm thi thể nữ tử, bi thương khóc thảm thiết,"Đã nói đợi ta đề danh bảng vàng, liền cưới muội, sao muội lại bỏ ta mà đi!"
Hai người có tình lại âm dương cách biệt, trên thế gian không có chuyện nào bị thương hơn nữa.
Nam nhân lại thấy hai thân thể người già nằm trên mặt đất, càng thất thanh khóc rống lên,"Ông ngoại, bà ngoại, cháu vẫn chưa hiểu kính ông bà, vẫn chưa báo đáp ơn ông bà nuôi dạy, sao ông bà lại cứ như vậy mà đi!"
Nghe ra... hình như hắn ta được ông bà ngoại nuôi lớn, hiện giờ người thân nhất qua đời, nữ tử hắn thích lại hương tiêu ngọc vẫn, vị thư sinh này gặp biến cố lớn chỉ trong một đêm, thật sự thật đáng buồn lại đáng tiếc...
Lúc này Phong Quang không còn dũng khí bước lên trước, cô hết sức sợ hãi lui vài bước ra sau, chỉ muốn cảm giác tồn tại của mình mờ nhạt đi một chút, tốt nhất là để những người khác đều không nhìn thấy cô.
"Là ai"
Thư sinh bi phẫn hô to,"Rốt cuộc là ai hại mọi người!"
"Là nàng ta!"
Tất cả quần chúng vây xem đều duỗi tay chỉ về phía Phong Quang đang muốn đào tẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận