Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 10: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 10: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 10: Công lược kiếm tiên tàn tật
Này... Đại huynh đệ, cô nói làm trâu làm ngựa chỉ là câu so sánh thôi mà! Cô căn bản không có ý nói một tiểu tiên nữ mỹ lệ như mình lại muốn đi làm súc sinh đâu!
Phong Quang trầm mặc rất lâu, thấy nam nhân không thu dây thừng lại, mà vẻ mặt hắn cũng hoàn toàn không giống nói đùa, cô rốt cuộc không nhịn được mà đờ đẫn kéo kéo dây thừng đang buộc trên cổ mình,"Công tử... Ta cảm thấy, có phải chúng ta nên trao đổi lại rõ ràng một chút hay không?"
"Ngươi không muốn làm trâu ngựa của ta sao?"
Bạch y công từ Lộ vẻ mặt tiếc nuối, tuy nói tay hắn nắm lấy dây thừng thoạt nhìn dường như đã có ý định buông ra, nhưng nhìn mặt hắn, dường như hắn Lại không muốn tiếp tục xen vào Khóe mắt Phong Quang đã liếc thấy tiểu bá vương Trương Thủ lại nóng lòng muốn thử mò qua, cô vội nắm lấy tay bạch y công tử nói:
"Không, đối với việc có thể làm trâu ngựa của ngươi, ta rất vinh hạnh!"
Bạch y công tử nở nụ cười, giống như băng tuyết tan rã, trời đất vào xuân, khiến hô hấp của người ta cứng lại,"Dáng vẻ vinh hạnh sâu sắc của ngươi, thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ."
Không... Cô không vui một chút nào.
Phong Quang rất muốn ủy khuất cắn khăn, nhưng cô rốt cuộc cũng phải nhịn xuống. Người ta là dao thớt, mình là cá thịt, vì an toàn tính mạng của mình, cô nhịn!
Trương Thủ đang che tay bên kia thấy tình hình như vậy lại yên lặng dập tắt tâm tư muốn đưa mỹ nhân về nhà, chỉ đành để lại một câu tàn nhẫn thiếu khí thế:
"Ngươi chờ đó cho ta... Thù bị thương hôm nay, ngày sau tiểu gia ta chắc chắn sẽ báo!"
Khi thấy ánh mắt lãnh đạm của bạch y công tử đảo qua, hắn lại run cả người, khí thế đều mất sạch, chỉ không ngừng lui ra sau, lại run run rẩy rẩy nói:
"Ngươi người ngươi... Ngươi chờ đó cho ta, tiểu gia ta không bao giờ nói đùa!"
Dứt lời, Trương Thủ liền xoay người, chạy nhanh như chớp.
Bạch y công tử lại rũ mắt, tầm mắt dường như dừng lại trên tay cô đang nắm lấy †av mình. Phong Quang khựng lại, vội vàng buông tay ra, hiện giờ Trương Thủ đã không thấy đâu, cô cũng liền không phải sợ nữa, trực tiếp rút dây thừng buộc trên cổ mình ra.
Cô khoanh tay, dõng dạc nói:
"Ngươi cứu bổn công... Khu khụ, bổn tiểu thư. Ngươi thật sự đã cứu bồn tiểu thư, điểm này ta không phủ nhận. Bổn tiểu thư nói được cũng sẽ làm được, ngươi yên tâm, chờ ta về nhà, ta nhất định sẽ gọi người tặng thù lao cho ngươi."
"Ngươi đang muốn đổi ý sao?"
Công tử chớp mắt, khiến người ta cảm thấy đáng yêu một cách quỷ dị.
Phong Quang đúng lý hợp tình nói:
"Cái gì mà đổi ý? Ta không hề phủ nhận sự thật ngươi đã cứu ta mà. Nếu ngươi đã cứu ta, ta nói sẽ cho ngươi thù lao liền thật sự sẽ cho ngươi."
Cô nói lời này với vẻ mặt hết sức đương nhiên, quả thực rất dễ khiến người ta tự hoài nghỉ chính mình.
Nhưng sự "tự hoài nghi" đó dường như không hề có chút ảnh hưởng đối với vị bạch y công tử này, hắn lại chớp chớp mắt,"Ngươi đang định đổi ý, không làm trâu ngựa của ta nữa sao?"
Phong Quang hơi trầm mặc trong chốc lát, không khí bỗng trở nên có chút xấu hổ, cô lại ho khan một tiếng, nghiêm trang nói:
"Ngươi yên tâm, chờ ta về nhà, bất luận ngươi muốn có kỳ trân dị bảo gì, ta đều có thể phái người tặng cho ngươi. Người dùng số kỳ trân dị bảo kia là có thể đổi được vài con trâu đó."
Cô vươn mười ngón tay để tỏ vẻ rất nhiều, rằng mình tuyệt đối không lừa hắn.
"Những gì người nói vừa nãy, đều là gạt ta."
"Không phải... Ta không định lừa ngươi."
Phong Quang xua xua tay, cô vốn đang đuối lý, lúc này liền rất dễ dàng chột dạ,"Ta chỉ muốn dùng thứ tốt hơn để báo đáp người thôi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận