Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 11: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 11: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 11: Công lược kiếm tiên tàn tật
"Nhưng ta chỉ thiếu một trâu ngựa thôi."
Bạch y công tử nói với giọng cố chấp bất ngờ, nhưng khi gắn với vẻ mặt thản nhiên ưu nhã này của hắn thì lại không gây chút cảm giác khó chịu nào cả.
Phong Quang đau cả đầu, cô xoa trán mình, buồn rầu nghĩ, người nam nhân này có vẻ còn nghiêm túc hơn cô tưởng tượng, bất luận cô nói thế nào, hắn dường như vẫn nhận định cô phải làm trâu làm ngựa cho hắn. Rất nhanh, cô lại nghĩ, hay cô chạy trước rồi tính sau? Chỉ cần là người bình thường đều sẽ không muốn đi làm trâu ngựa gì đó cho người khác, cô nên chạy trước thôi, về sau tặng quà cảm ơn là được.
"Ngươi muốn chạy trốn sao?"
Nghe thấy giọng nam nhân, cô hoảng sợ, ngẩng đầu liền thấy hắn đang rũ mắt nhìn mình. Không biết tại sao, khi nhìn vào cặp mắt đen nhánh như màn đêm kia của hắn, cô lại cảm thấy áp lực và khẩn trương mãnh liệt khiến cô không biết phải làm sao, giống như thuyền đi biển bị lạc trong bóng đêm sắp phải đối mặt với bão tổ ngập trời.
"Ta đâu muốn chạy trốn..."
Có một thứ gọi là "ý chỉ ham sống" chợt ùa ra, khiến cô nói lời hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ. Phong Quang lại không nhịn được mà lặng lẽ lui một bước ra phía sau,"Ta chỉ... đang suy nghĩ về cuộc đời thôi."
Hắn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, dường như đang xác nhận xem lời cô nói là thật hay giả. Cuối cùng, hắn thuật lại một lần nữa,"Ngươi đã nói, sẽ làm trâu làm ngựa cho ta."
Những lời này giống như một cặp cha mẹ đã đồng ý sẽ mua đồ chơi cho con mình, kết quả tại không mua, đứa con lúc này liền thấy tủi thân và thất vọng. Nhưng ở trong mắt hắn, nhiều nhất cũng chỉ có chút thất vọng mà thôi, hoàn toàn chưa có gì liên quan tới tủi thân hết. Phong Quang càng hoàng, cảm giác áy náy tại mãnh liệt kéo đến. Mắt cô đảo tứ phía, chỉ không dám nhìn hắn,"Vậy... hay là chúng ta... tìm phương pháp đơn giản hơn nhé, được không?"
Hắn không nói.
"Chính là... tìm một phương pháp để ta thuận tiện báo đáp ngươi hơn."
Cô thấp thỏm bất an chọt chọt đầu ngón tay vào nhau,"Việc làm trâu làm ngựa này... có hơi làm khó người khác quá. Ngươi muốn thứ gì khác, ta đều nghĩ cách tìm tới cho ngươi, được không?" Hai chữ "được không" cuối cùng này, cô nói hết sức cẩn thận, chỉ sợ sẽ chọc hắn không vui, dù cô rất khó tưởng tượng, nếu người này tức giận sẽ có dáng vẻ gì?
Bạch y công tử vẫn chỉ nhìn cô như cũ, không phát ra tiếng nào.
Thời gian từng chút trôi qua, trong lòng Phong Quang càng thêm thấp thỏm, đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn cô còn khiến trong lòng cô hơi tê tê nữa, giống như có móng vuốt đang ở đó cào cào. Cô không thể chịu đựng sự trầm mặc lâu như hắn, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mở miệng,"Nếu ngươi không hài lòng, chúng ta cũng có thể thương lượng trước một chút rồi tính sau..."
"Nha môn phá án! Tránh ra!"
Bỗng có một nhóm người vọt đến, đều là người mặc trang phục bộ khoái(1) của nha môn, người cầm đầu lại là một mỹ nhân mặc áo đỏ.
Bên hông nàng ta đeo kiếm, khuôn mặt tuy xinh đẹp cực kỳ nhưng giữa mày tại mang vẻ mạnh mẽ. Nàng ta thấy đám thi thể nằm trên mặt đất, đôi mắt sáng tại đảo qua hết một lượt những người ở đây,"Ai đã hại nhiều mạng người như thế?"
Lời này vừa dứt đã khiến người ta phải kinh sợ một phen. Đây là nữ bộ khoái duy nhất của đế đô - bộ đầu(2) Tần Trang, người nghe nói đã phá được vô số vụ án.
"Tần bộ đầu, hung thủ chính là cô nương kia!"
Quần chúng vây xem hết sức nhiệt tình, không hẹn mà cùng chỉ về phía Phong Quang đang nỗ lực muốn giả bộ làm người vô hình.
*x+*xx*xx*xx*x***
(1)Bộ khoái: Giống như sai nha, chuyên phụ trách điều tra án và bắt tội phạm của nha môn thời xưa. Tương tự với nhân viên cảnh sát thời hiện đại.
(2)Bộ đầu: Cấp trên của bộ khoái, tương tự cảnh sát trưởng thời hiện đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận