Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 14: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 14: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 14: Công lược kiếm tiên tàn tật
Biết được mình không hại người vô tội, những người đó đều là sát thủ, mục đích chính của bọn họ là giết người, rốt cuộc trong lòng Phong Quang mới thoải mái hơn một chút. Dù sao cũng do đám người kia có ý đồ xấu nên mới mất đi tính mạng.
Nhưng ý trong lời nói của Nam Kha cũng rất rõ ràng, đám sát thủ kia muốn giết hắn, hơn nữa hắn cũng không phủ nhận câu hỏi của cô.
"Vì sao bọn họ muốn giết ngươi?"
Phong Quang không nhịn được lại một thêm câu nữa. Cái tên này cùng lắm chỉ có tính tình hơi kỳ quặc chứ không giống người xấu, hơn nữa, khí chất này của hắn nhìn cũng không giống người xấu nha.
Nam Kha thấy cô đã nghỉ ngơi tốt thì liền xoay người tiếp tục đi,"Vì có người muốn lấy mạng ta."
"Ai muốn lấy mạng ngươi thế?" Phong Quang còn đang bị buộc dây thừng nên chỉ có thể đi theo sau hắn.
Loại sát thủ chuyên nghiệp này bình thường đều nhận đơn làm việc, bọn họ không thể nào vô duyên vô cớ đi giết một người xa lạ, mà chỉ khi có người sau lưng thuê họ giết người, bọn họ mới có hành động thôi.
Nhưng về chuyện ai muốn giết mình, hắn tại trả lời:
"Không biết."
"Không phải chứ..."
Phong Quang tỏ vẻ hoài nghỉ,"Chẳng lẽ người cũng không biết mình có kẻ thù nào sao?"
"Ta bị mất ký ức từ một tháng trước."
Cô sửng sốt một lát, tiếp theo liền kinh ngạc,"Ngươi mất trí nhớ!?"
"Ừm."
Hắn đáp lời, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc đối với chuyện này.
Phong Quang lại khẽ lẩm bẩm,"Một người đang yên đang lành... sao có thể đột nhiên mất trí nhớ được? Chẳng lẽ... người bị thương ở đầu?"
"Trên người ta không có vết thương."
Hắn trực tiếp bác bỏ suy đoán của cô. Lòng hiếu kỳ của Phong Quang một khi đã bị khơi mào thì liền rất khó bị dập tắt, cô lại tích cực vận dụng bộ não không thông minh lắm của mình: "Liệu có thể do lúc trước ngươi bị bệnh nặng, phát sốt đến mức hỏng cả đầu óc không?"
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, chỉ nguyên nhân đầu óc bị "cháy" hỏng như thế mới có thể giải thích vì sao hắn lại hiểu câu nói "làm trâu làm ngựa" kia của cô theo nghĩa đen.
Nam Kha bình tĩnh nói:
"Ta sẽ không sinh bệnh."
"Chỉ cần là người phàm thì đều sẽ sinh bệnh."
Tuy Phong Quang đã làm thần tiên nhiều năm, nhưng không có nghĩa cô đã quên hết tri thức phổ thông ở thế gian này.
Khóe mắt hẳn hơi nhướng lên, mỉm cười nói:
"Vậy cứ xem như ta đã bệnh nặng một trận đi."
"Ừm..."
Phong Quang chấp nhận cách nói đó. Cũng chính lúc này, cô mới ý thức được mình đã đi theo hắn một hồi lâu,"Ê, ngươi muốn đưa ta đến chỗ nào?"
"Về An Vân Thôn."
"An Vân Thôn, đó là nơi nào?"
"Nơi ta đang ở."
Trong lòng Phong Quang hốt hoảng,"Chúng ta đã đi trong rừng lâu như vậy, ngươi chắc chắn là nếu chúng ta tiếp tục đi vào trong thì sẽ có thôn làng gì đó chứ?"
Cô đã xác định người nam nhân này từng phát sốt nên đầu óc bị cháy hỏng, hiện tại chỉ sợ hắn vừa "lên cơn" sẽ đưa cô đến vùng hoang vu vắng vẻ, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện "gì gì" kia, cô không còn pháp lực nhất định sẽ trốn không thoát
"An Vân Thôn ở ngay phía trước."
Nam Kha phát hiện dây thừng trong tay kéo mãi không động, hắn quay đầu nhìn, liền thấy Phong Quang đang ôm một cây cây trúc, toàn thân đều tản ra sự kháng cự.
Hắn hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
"Ta... Ta đau chân."
Cô tiện lời bịa chuyện,"Ta không đi được!" quá thành công, nhưng hiện tại cô không có thời gian để nâng cao kỹ thuật diễn. Tóm tại bây giờ cô chỉ ôm chặt cây trúc, thái độ có chết cũng không buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận