Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 15: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 15: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 15: Công lược kiếm tiên tàn tật
Nam Kha im lặng nhìn cô trong chốc lát, dường như đang nghĩ xem nên xử lý tình huống như thế nào. Hai giây sau, hắn nói:
"Nếu ngươi không đi được, ta có thể giúp ngươi."
"Ngươi... Ngươi muốn giúp ta thế nào?"
Phong Quang ôm cây trúc, giọng nói cũng run run rẩy rẩy. Hiện tại trong lòng cô đã cuống lên, ngay cả một chút tự tin cũng không có.
"Ta mang một nửa thân thể ngươi về, còn lại một nửa thì ngươi tự đi."
".. Hả?"
Hắn lại bổ sung một câu:
"Như vậy thân thể ngươi sẽ nhẹ đi một chút, ngươi đi đường cũng sẽ dễ dàng hơn."
"A2
Phong Quang ngây ngốc. Nam nhân này nhất định là đang nói đùa rồi, nhất định. Chủ nếu không phải nói đùa, sao hắn có thể nghiêm túc đưa ra một đề nghị máu me như vậy chứ!
Phong Quang không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh theo lời hắn nói kia. Cảnh tượng này tràn ngập mosaic(1), còn tràn ngập mùi máu tươi, thân mình cô càng thêm run rẩy,"Công tử, lá gan của ta rất nhỏ, trái tim cũng rất non nớt, không chịu nổi lời nói đùa kiểu này đâu..."
"Ta không nói đùa."
Nam Kha lại đến gần cô một bước, tựa như làm vậy sẽ khiến cô dễ cảm nhận được sự chân thành của mình hơn,
"Ta thực sự muốn giúp ngươi. Ta đã đáp ứng với người trong thôn là sẽ trở về trước khi trời tối. Nếu ngươi muốn nghỉ ngơi sẽ làm chậm trễ thời gian của ta."
"Vậy thì ngại thật."
Phong Quang nói vậy, lại càng sợ hãi hơn. Nhìn vẻ mặt hết sức đương nhiên của nam nhân này, hiện tại cô đã có thể xác định, tam quan của hắn có vấn đề rất lớn.
Không chỉ tam quan có vấn đề mà hắn còn thiếu rất nhiều tri thức thông dụng! Cô nghĩ, mình nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách trốn đi. Lúc mới đầu gặp hắn, cô còn nghĩ hắn là một nam nhân đáng để động lòng, sự thật chứng minh, cô đã quá mức ngây thơ! Hắn có thể động đến trái tim ndưƯfờồi †a chữ "đông" này là "đông" theo đúng nahĩa ví du nhứ móc †im cô.
Nam Kha lại đến gần một bước, hỏi:
"Ngươi có cần ta hỗ trợ không?"
"Không!"
Phong Quang sợ hắn sẽ trực tiếp lấy ra một con dao phanh thây mình, liền vội vàng nịnh nọt nói:
"Loại việc nhỏ này sao có thể làm phiền một nhân vật lớn như công tử. Thân thể ngươi tôn quý, không thể để ngươi chịu mệt được, ta vẫn nên tự mình đi thôi. Cho dù có phải bò, ta nhất định cũng sẽ bò về An Vân Thôn theo công tử!"
Lời cô nói ra nhanh nhảu lưu loát là vậy, nhưng chỉ có chính cô biết, hiện tại cô đang thấp thỏm cðỡ nào. Phong Quang cúi đầu cắn môi, chỉ có thể chấp nhận số mệnh mà tiếp tục di chuyển. Trước hết cô phải tránh khỏi vận mệnh bị hắn một đao chém thành hai nửa đã, chỉ đợi đến khi hắn buông lỏng cảnh giác, cô mới có cơ hội chạy đi.
Phong Quang rất muốn cố ý bước chậm để đi từ từ, nhưng trên cổ cô còn một sợi dây thừng đang nằm trong tay hắn, cô lại không dám chọc hắn tức giận, nên chỉ có thể đi theo tốc độ của nam nhân này. Sau khoảng một nén nhang, cây cối xung quanh cũng càng ngày càng ít, bọn họ rốt cuộc đã tới nơi.
Lúc hoàng hôn, thôn trang có vẻ càng thêm yên tĩnh tốt đẹp. Phong Quang không ngờ tới, ở nơi rừng sâu núi thẳm này lại thật sự có một cái thôn. Quan trọng hơn là, nơi này có sơn có thủy, cảnh quan cũng tuyệt đẹp.
Thấy Nam Kha đã trở lại, đám trẻ chơi đùa ở cửa thôn liền lập tức vây quanh,"Thôn trưởng!"
"Thôn trưởng! Huynh đã trở lại!"
Bốn năm đứa trẻ vui vẻ vây quanh bên cạnh hắn, trên mặt đầu hết sức rạng rỡ tươi cười. Xem ra chúng cực kỳ vui vẻ vì nhìn thấy Nam Kha.
*********
(1) Mosaic: Chỉ hiệu ứng làm mờ hình ảnh để che đi các cảnh nhạy cảm hay quá bạo lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận