Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 21: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 21: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 21: Công lược kiếm tiên tàn tật
Phong Quang thiếu chút nữa đã quên, không lâu trước đây hắn từng mất trí nhớ, rất nhiều thứ vẫn chưa nhận thức được, ngay cả một người sống hắn cũng có thể coi như trâu ngựa mà dắt về, thì việc không biết thịt heo là gì cũng bình thường lắm,"Chờ lần sau ngươi ra ngoài mua thịt thì đưa ta đi cùng... Ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì là thịt heo."
Chỉ cần hắn nguyện ý dẫn theo cô ra ngoài, vậy cô nhất định sẽ tìm được cơ hội chạy trốn.
Nào biết Nam Kha lại nói:
"Ăn rau dưa cũng rất được, đi ra ngoài thật phiền toái."
Đừng mài! Hắn không đi ra ngoài thì sao cô trốn thoát được!
"Không phiền toái. Chỉ là ra khỏi thôn mua chút thịt, mua thịt xong lại trở về liền."
"Một khi đi ra ngoài..."
Ý cười trong mắt Nam Kha dường như hiện vẻ bất đắc dĩ,"Ta sẽ lại gặp sát thủ. Những sát thủ kia tuy rất yếu, nhưng lại rất phiền."
Phong Quang trầm mặc trong chốc lát,"Vậy rốt cuộc vì sao đám người kia lại muốn giết ngươi?"
"Không biết."
Nam Kha vẫn chỉ có thể trả lời được hai chữ này.
Phong Quang lại hỏi:
"Vậy ngươi biết thân phận của ngươi trước khi mất trí nhớ là gì không?"
"Không nhớ rõ."
Nam Kha lắc đầu,"Khi ta tỉnh lại đã ở An Vân Thôn. Chính lão thôn trưởng đã cứu ta, nhưng khi ta tỉnh lại, lão thôn trưởng liền tái phát bệnh nặng. Trước lúc hôn mê, ông ấy đã giao vị trí thôn trưởng lại cho ta."
"Cho nên... Ngươi hoàn toàn không biết gì về chuyện lúc trước?"
"Ừm, chuyện trước kia ta đầu không nhớ rõ."
"Ngay cả tên mình ngươi cũng đã quên?"
"Đã quên."
Phong Quang vuốt cằm mình nói:
"Không đúng, nếu ngươi đã quên cả tên mình, vậy giờ ngươi lại tự đặt "Tên hiện tại của ta là do lão thôn trưởng đặt. Ông ấy nói ông ấy đã gặp ta dưới cây đại thụ phía nam An Vân Thôn, mà hiện giờ ta mất trí nhớ, nên đến khi ta tỉnh lại, có lẽ ta sẽ cảm thấy chuyện xảy ra trong thời gian này giống một giấc mộng Nam Kha."
Phong Quang nghe xong, gật đầu,"Ồ, cho nên hiện giờ ngươi tên là Nhất Mộng?"
Hắn hơi im lặng trong chốc lát,"Ta tên là Nam Kha."
"Hóa ra là Nam Kha..."
Phong Quang lại gật gật đầu, tiếp đó thân mình liền cứng đơ, ngẩng đầu lên hỏi:
"Ngươi nói người tên là gì!2"
Hắn nhìn cô một cái.
"Nam Kha."
Không... đây không phải là vô tình trùng tên đó chứ?
Phong Quang tại thấp thỏm bất an hỏi:
"Vậy ngươi... có sở trường gì đặc biệt?"
"Sở trường đặc biệt..."
Hắn tự hỏi một lát,"Có sức hút thì có tính không?"
Phong Quang: "..."
Hắn lại nhìn cô, khóe môi chứa một nụ cười nhạt,'Lần trước ra bên ngoài, có rất nhiều giống cái nhìn ta, đây có được xem là biểu hiện của sức hút không?"
"Cái này... không sai. Chỉ là chính ngươi nói vậy, liền có chút..."
Phong Quang cười hơi xấu hổ, nhưng nhìn khuôn mặt ôn hòa như ngọc của hắn, thật sự cô không nói nổi câu "mèo khen mèo dài đuôi".
Cô lựa chọn bỏ qua vấn đề này, lại chuyển sang truy hỏi:
"Cái đó... sở trường đặc biệt mà ta nói là, ngươi có kỹ năng võ học gì đó hay không ví dụ như kiếm thuật rất tốt chẳng hạn?"
"Kiếm thuật sao?"
Hắn lại suy nghĩ một lát,"Dường như ta biết một chút."
Trả lời kiểu này... có chút không đáng tin cậy!
Phong Quang không cách nào xác định rốt cuộc hẳn có phải mục tiêu công lược của mình hay không. Trong cốt truyện mà cô tiếp nhận, Nam Kha là một thế ngoại cao nhân được xưng "Kiếm tiên". Quả thực cả người hắn "Kiếm tiên" kia, chẳng lẽ còn là một thôn trưởng!?
Phong Quang lại nhìn Nam Kha, chỉ thấy thằng nhãi này mi mắt như tranh, mặt đẹp như ngọc, ánh trăng xuyên qua cây hòe chiếu lên người hắn càng giống như phủ thêm cho hắn một tầng sa. Cảm giác rung động mà hắn tạo cho cô vào lần đầu gặp mặt lại lần nữa ùa về. Cô bỗng nhiên ý thức được, thà giết sai một ngàn, chứ không thể tha một mống!
"Thôn trưởng!"
Phong Quang nắm lấy tay Nam Kha, không biết xấu hổ mà nói:
"Xin cho ta ở lại thôn của các người!"
Hắn an tĩnh nhìn cô trong chốc lát, sau đó nói:
"Có thể lo được cơm nước cho ta không?"
"Ăn cơm quan trọng hay để một đại mỹ nhân như ta ở lại thôn của các ngươi quan trọng hơn?"
Hắn lại lần nữa im lặng một lát, tiếp theo liền cười nhạt. Giọng nói thanh nhã như gió của hắn truyền đến,"Mỹ nhân trong thôn, có ta là đủ rồi."
Vị trí đại diện sắc đẹp của An Vân Thôn này... chỉ một người ngồi là đủ.
Khóe mắt Phong Quang giật giật, ngay tiếng cười khan "Ha hả" cũng chẳng phát được ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận