Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 22: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 22: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 22: Công lược kiếm tiên tàn tật
Nhưng thấy vẻ mặt Nam Kha cực kỳ đứng đắn, hoàn toàn không có chút vẻ nói đùa nào, Phong Quang lại không khỏi cảm thấy thằng nhãi này chẳng qua chỉ đang trần thuật một sự thật mà thôi. Sự thật gì?
Chính là Nam Kha này quả thực là một nam nhân rất dễ khiến người ta rung động, ngay cả khi hắn khen bản thân mình thành chỉ trên trời mới có, thì người ta cũng chẳng thể nói nổi một câu "hắn thật tự luyến" được.
Hiện tại Phong Quang đang ở trong chính trạng thái này,"Thôn trưởng."
"Ừm?"
Nam Kha lại gắp một đũa rau xanh, vừa ăn vừa nhìn Phong Quang.
Người đã đẹp, ngay cả dáng vẻ khi ăn cũng đẹp như thế... Phong Quang im lặng đứng một lát, sau đó mới nói:
"Ngươi có thích nữ nhân không?"
Nếu hắn thích nữ nhân, vậy cũng chứng minh hắn có ý thức về giới tính, đương nhiên... cũng không loại trừ khả năng hắn đồng tính luyến ái. Rốt cuộc thì đâu có nam nhân bình thường nào tại đi so sánh dung mạo của mình với nữ nhân!
Quả nhiên, hắn hỏi:
"Nữ nhân là gì?"
"Nữ nhân chính là."
Phong Quang suy nghĩ cả nửa ngày. Đầu óc cô không tính là thông minh, nếu muốn giải thích vấn đề được xem là nghiễm nhiên nhất như thế, thì thật sự trong chốc lát cô cũng không tìm ra được từ ngữ thích hợp để hình dung.
Ngập ngừng một lúc lâu, cô mới sắp xếp xong câu từ để nói:
"Nữ nhân rất khác biệt với nam nhân. Ngươi là nam nhân, ta chính là nữ nhân."
"Thì ra là thế..."
Hắn tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ,"Nam nhân tức là sẽ đẹp hơn nữ nhân."
Phong Quang nghẹn họng. Không biết cô đã cạn lời đến lần thứ bao nhiêu,"Cũng không thể nói vậy được... Nam nhân và nữ nhân không giống nhau, cho nên cũng không thể so sánh là ai đẹp hơn ai được..."
"Không giống nhau..." Tầm mắt hắn hơi dịch xuống một phân, tiếp theo lại nhìn vào ngực mình, rồi nói với vẻ sáng tỏ:
"Không giống nhau, ý là nói đến trước ngực ta không bị sưng hả?"
Bị sưng...
Ý thức được hẳn nói gì, Phong Quang lập tức ôm vòng lấy ngực mình, mặt cô nóng lên, thẹn quá hóa giận mà nói:
"Đồ háo sắc!"
"Cái gì là đồ háo sắc?"
Nam Kha không hiểu, nhưng lại thể hiện đầy đủ phẩm chất "không biết liền hỏi" của mình. Nhìn xem, hiện tại không phải hắn đã đặt hết chén đũa lên trên bàn đá, ngay cả cơm cũng không rảnh ăn hay sao?
Phong Quang tức đến không muốn nói chuyện. Cô quay lưng lại, chuẩn bị dứt khoát bước chân mà đi.
"Ngươi làm sao vậy?"
Nam Kha đi đến trước mặt cô. Dáng vẻ băn khoăn của hắn hiện tại hoàn toàn giống với lúc hẳn hỏi cô nam nữ có gì khác biệt vừa rồi.
Phong Quang lại càng nhìn càng tức giận, cô bực bội vừa đi vừa nói:
"Ngươi không nhìn ra sao? Hiện giờ ta rất tức giận!"
"Vì sao phải tức giận?"
"Vì ngươi chọc ta tức giận!"
"Ta có điểm nào chọc ngươi tức giận?"
Phong Quang dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy hắn đã thu lại ý cười, trên mặt chỉ có vẻ nghiêm túc, cô chợt cảm thấy người này quả thực ngu ngốc đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng!
"Bởi vì..."
Phong Quang khoa tay múa chân trước ngực mình, giận không thể át,"Bởi vì ngươi nói trước ngực ta bị sưng lên!!!"
Bị sưng lên...
Sưng lên...
Lân...
Âm thanh ấy vọng lại trong đầu óc cô, Phong Quang mới đột nhiên ý thức được mình vừa nói rất lớn tiếng. Cô hoảng sợ nhìn ra bốn phía, quả nhiên đám thôn dân đang ăn đều đã đồng loạt nhìn ra phía cô, không khí an tĩnh đến độ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy âm thanh. Khóe mỗi Nam Kha tại khẽ nở nụ cười, ồ chỉ là bị sưng mà thôi, ta có thể dùng nội lực giúp cô tiêu trừ."
"Phong Quang cô nương không cần sợ hãi.
"Ngươi cứ thử xem!"
Phong Quang hoảng hốt vội ôm lấy ngực mình. Nơi này của cô vốn đã không lớn, nếu thật bị hắn tiêu trừ, vậy cô cũng hết muốn sống luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận