Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 46: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 46: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 46: Công lược kiếm tiên tàn tật
Có mỹ nhân nhào vào trong lòng, tâm tình của Phong Quang cũng xem như không tệ chút nào, nhưng cô vẫn không quen bị người ta dính vào như vậy.
Để Tử Kinh ôm một chút, cô cũng liền đẩy nàng ta ra rồi hỏi:
"Sao muội lại ở chỗ này?"
"Tỷ tỷ từ Thiên giới..."
Tử Kinh đang nói đột nhiên im bặt, nàng ta lại đề phòng nhìn về phía Nam Kha.
Biết được tâm tư thê tử, Đổng Vĩnh hiểu ý, hắn bày ra vẻ mặt tươi cười, đi đến nói với Nam Kha:
"Nam Kha công tử, nơi này của ta có mấy quyển sách hay, không biết công tử có cảm thấy hứng thú hay không? Trong đó ta còn có mấy chỗ không hiểu, đang muốn tìm người để thảo luận một phen. Nam Kha công tử tuấn tú lịch sự, thoạt nhìn dường như cũng có học thức uyên bác, hẳn là công tử có thể giải đáp nghỉ hoặc trong lòng ta."
Nam Kha biết nghe lời phải mà cười:
"Không biết mấy quyển sách kia ở đâu?"
"Ở ngay trong thư phòng ta, mời công tử theo ta tới đó."
Đồng Vĩnh nhiệt tình dẫn Nam Kha đi. Không còn người ngoài. Tử Kinh cũng không cần cố ky, nàng ta cầm tay Phong Quang nói:
"Sau khi tỷ tỷ mất tích khỏi Thiên giới, phụ hoàng mẫu hậu đã phái rất nhiều thiên binh thiên tướng nhưng vẫn không tìm được."Giải quyết chuyện của muội thật nhanh?"
Phong Quang hỏi:
"Là nhanh như thế nào?"
"Phụ hoàng mẫu hậu cho muội hai lựa chọn, một là quên đi chuyện thế gian, tiếp tục làm thất công chúa Thiên giới, hai là bỏ đi tiên cốt, từ đây trở thành người phàm, muội sẽ có thể cùng tướng công bên nhau trăm năm."
Tử Kinh lại cười nói:
"Muội lựa chọn trở thành người phàm."
"Muội cũng biết..."
Phong Quang dừng một chút,"Một khi muội trở thành người phàm, vậy về sau muội cũng chỉ có trăm năm thời gian, thân phận cũng không còn tôn quý như trước chứ?"
"Những điều này muội đều biết, nhưng dù chỉ có trăm năm thời gian, chỉ cần có thể ở bên tướng công, muội cũng thấy đáng giá."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Kinh hiện ra ý cười dịu dàng,"Tỷ tỷ, giờ muội biến thành người phàm cũng cảm thấy rất tốt, muội và tướng công ở bên nhau cũng sẽ không còn phải lo lắng để phòng, bọn muội rốt cuộc cũng có thể sống những ngày tháng bình yên."
Được rồi..."Thiên tiên xứng" vốn nên có một kết cục hoàn mỹ.
Đối với lựa chọn của Tử Kinh, Phong Quang không đánh giá.
Tử Kinh lại hỏi:
"Người tên Nam Kha kia là bằng hữu của tỷ tỷ sao?"
Bằng hữu? Phong Quang nhớ tới thằng nhãi này ban đầu đã coi mình như trâu ngựa mà trói về, cô cũng liền trầm mặc trong chốc lát,"Ta và hắn... miễn cưỡng coi như bằng hữu đi."
"Tỷ tỷ, muội cảm thấy người kia rất nguy hiểm."
Tử Kinh hạ thấp giọng nói:
"Ta không biết vì sao sau khi tỷ tỷ rơi xuống thế gian lại không trở về Thiên giới, nhưng người tên Nam Kha kia... muội cảm thấy hắn không giống người đơn giản."
Trùng hợp thật, Phong Quang cũng cảm thấy Nam Kha không phải một nhân vật đơn giản, nhưng cô không muốn tiếp tục đề tài này, mà chỉ trả lời nửa câu còn lại của Tử Kinh,"Lúc ta vừa rơi xuống thế gian, pháp lực liền hoàn toàn biến mất, ta không thể bay lên trời, dĩ nhiên cũng không cách nào trở về thiên giới."
"Pháp lực hoàn toàn biến mất?"
Tử Kinh vội hỏi:
"Thế hiện tại thì sao!?"
"Hiện tại đã hơi khôi phục một chút."
Phong Quang lại thở dài,"Nhưng lại vẫn còn lâu mới đủ."
Tử Kinh lại nhẹ nhàng cười nói:
"Có thể khôi phục là tốt rồi, tỷ tỷ cũng không cần quá lo lắng, chuyện giúp tỷ về thiên giới, muội đã nghĩ xong biện pháp rồi."
"Muội nghĩ ra biện pháp gì?"
"Khi muội rời khỏi Thiên giới, vì để phòng ngừa vạn nhất, Lục tỷ đã ch muôi môêt eon chim truyền âm. Muôi đã nhờ chim truvền âm về thiên giới tìm Tu Du Đại tướng quân, hắn sẽ đến đón tỷ tỷ trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận