Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 47: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 47: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 47: Công lược kiếm tiên tàn tật
Nghe thấy tên Tu Du, Phong Quang liền dựng thẳng lông mày, cô gần như tràn đầy khó hiểu mà nói:
"Sao muội lại gọi người kia đến đón ta!?2"
"Tỷ tỷ, Tu Du Đại tướng quân chính là vị hôn phu của tỷ, là tỷ phu tương lai của muội đó."
Tử Kinh cũng không thể nào hiểu được,"Không gọi hắn tới đón tỷ tỷ về thì phải gọi ai đây?"
Đúng vậy, hắn là tỷ phu tương lai của muội, nhưng mà là Lục tỷ phu!
Trong lòng Phong Quang kêu khổ, bực bội gãi tóc.
"Kỳ quái..."
Tử Kinh vẫn còn ở đó nghi hoặc,"Đêm qua muội đã để chim truyền âm đi thông báo cho Tu Du Đại tướng quân, sao hắn vẫn chưa tới vậy?"
Phong Quang căn bản chẳng quan tâm xem Từ Kinh nói gì, cô quyết định trước hết vẫn nên chạy trốn là tốt nhất. Nguyên tắc của cô từ trước đến nay chính là nếu có thể thì tuyệt đối tránh tiếp xúc với nam chính, bởi nếu đến lúc đó vì cô mà khiến nam nữ chính xảy ra hiểu lầm gì, cô liền thật sự rơi vào con đường nữ phụ độc ác mất!
Phong Quang chỉ nói một câu mình muốn ăn đồ ăn của thế gian, Tử Kinh liền lập tức sai người hầu đi làm, mà Phong Quang cũng vội vàng chạy trên hành lang muốn đi tìm Nam Kha, kết quả liền va phải người khác ngay chỗ ngoặc trên hành lang. Vẫn may là đối phương tay mắt lanh lẹ, dùng một tay ôm lấy eo cô mới giúp cô khỏi té ngã theo quán tính.
Người này đúng là Nam Kha.
Hắn hỏi:
"Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
"Chuyện cực kỳ gấp!"
Phong Quang đứng vững xong liền bắt lấy tay hắn nói:
"Chúng ta mau rời khỏi nơi này."
"Phong Quang cô nương muốn rời đi, vậy chúng ta liền đi là được."
Nam Kha không hề hỏi cô lý do. Nhìn dáng vẻ thuận theo này của hắn, có khi nếu Phong Quang nói muốn đi nhảy xuống biển, hắn cũng sẽ không do dự đi cùng.
"Vậy chúng ta đi mau!" Phong Quang bắt lấy tay Nam Kha liền đi. Vừa mới đi được hai bước, cô lại dừng chân. Cô bỗng nhiên ý thức được một việc, cô vốn muốn chạy trốn khỏi An Vân Thôn, thoát khỏi Nam Kha kia mà, sao bây giờ cô lại muốn kéo hắn cùng rời khỏi nơi nguy hiểm như vậy kia chứ? Theo lý mà nói, chẳng phải cô nên kỳ vọng hắn càng bị nguy hiểm càng tốt hay sao?
Không hiểu toan tính lúc này của cô, Nam Kha lại hỏi,"Sao lại không đi nữa?"
"Để ta nghĩ kỹ lại..."
Phong Quang đứng tại chỗ, dáng vẻ cực kỳ rối rắm. Cô không kịp nghĩ đã chạy tới muốn đưa Nam Kha cùng nhau rời đi, chuyện đã rất rõ ràng, cô sợ hắn gặp nguy hiểm, nên mới muốn dẫn hắn đi cùng.
Vậy vì sao lại sợ hắn gặp nguy hiểm?
Dĩ nhiên là bởi cô không yên lòng.
Tưởng tượng đến đáp án đó, đáy lòng Phong Quang liền không kiềm chế được mà khủng hoảng. Cô thầm hỏi mình, xong rồi, không phải cô thật sự thích hắn đấy chứ?
Nam Kha thấy cô có vẻ rối rắm rất lâu, dường như không định đi tiếp, hắn cũng không nóng lòng muốn hỏi mà chỉ an tĩnh nhìn cô bằng đôi mắt mang ý cười. Cho dù Phong Quang im lặng như vậy cả một ngày, hắn cũng có thể ngắm cô mãi như vậy.
Phong Quang dĩ nhiên không thể cứ ngây ngốc mãi, cô lấy lại tỉnh thần, vừa mới ngước mắt lên đã chạm phải đôi mắt cười của hắn. Thấy rõ hình ảnh của mình trong mắt hắn, cô bỗng nhiên mất đi sức lực nói chuyện.
Nam Kha tới gần cô thêm một bước, hơi khom lưng, hắn thấp giọng hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Ta
Phong Quang bắt đầu đánh trống lảng,"Đúng rồi, ta nghe Tử Kinh nói có người hát tuồng trong quán trà không tệ lắm, hay hôm nay chúng ta đi nghe một chút đi."
"Xin lỗi. .
Nam Kha mất mát cười,"Ta không thể làm một người nghe đủ tư cách."
"Vì sao?"
"Vì... hai tai ta đã không nghe được từ rất lâu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận