Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 56: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 56: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 56: Công lược kiếm tiên tàn tật
"Mất trí nhớ..."
Đôi mắt vốn tràn đầy tuyệt vọng của Tần Lạc Hoàng lại dần sáng lên, cô ta giống như nhặt được một cây rơm cứu mạng mà nhìn chằm chằm Nam Kha, hỏi:
"Ngươi mất trí nhớ... cho nên ngươi mới quên ta đúng không?"
"Đúng là ta mất trí nhớ."
Nam Kha cười trả lời một câu,"Nhưng ta chưa bao giờ ghi nhớ ngươi, làm sao nói đến chuyện quên được?"
"Đó là vì ngươi mất trí nhớ. ."
Tần Lạc Hoàng sỉ ngốc bước một bước tới gần Nam Kha,"Bởi vì ngươi mất trí nhớ, cho nên ngươi mới không nhớ rõ ta, ngươi bỏ lỡ hôn lễ của chúng ta, cũng quên mất chúng ta đã từng thề non hẹn biển... Chẳng qua những điều này cũng không sao hết, sư phụ, chỉ cần ngươi nhớ lại tất cả, ngươi sẽ biết tình cảm giữa chúng ta..."
Tần Lạc Hoàng tạm dừng một chút, cô ta nhìn Phong Quang, lại nhìn về phía Nam Kha nói:
"Tình cảm giữa chúng ta dù là ai cũng không chen vào được."
Thái dương Phong Quang giật giật, cô hiểu rất rõ ý trong lời Tần Lạc Hoàng nói. Cô không khỏi cảm thấy không phục, liền kéo Nam Kha ra phía sau mình, cũng thành công ngăn cản Nam Kha vận công.
Cô một tay chống nạnh mà nói:
"Này, thuốc có thể uống bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy được nha. Nam Kha là nam nhân của ta, không phải nam nhân của ngươi! Tuy đúng là hắn mất trí nhớ, nhưng dù một người mất trí nhớ thì vẫn sẽ có cảm giác đặc biệt với người mình đã từng thích. Ngươi không thấy được sao? Nam Kha hắn căn bản là không có cảm giác đối với ngươi!"
Nam Kha vốn định trực tiếp động thủ giết Tần Lạc Hoàng, nhưng thấy Phong Quang bảo vệ hắn chặt chẽ, chỉ sợ hắn bị người khác cướp đi như vậy, hắn lại cảm thấy dáng vẻ cô lo lắng vì mình thật đáng yêu. Hắn nắm chặt một bàn tay Phong Quang, khóe môi khẽ mỉm cười mê người.
"Sư phụ võ nghệ cao cường, việc có người đả thương được hắn, còn khiến hắn mất trí nhớ vốn dĩ là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Hiện tại ta làm sao biết được có phải có người sử dụng thuật vu cổ gì đó để khiến hắn hoàn toàn quên mất ta hay không?" yêu pháp đi?"
Phong Quang không sợ Tần Lạc Hoàng. Dù Tần Lạc Hoàng này có thể hiện hết khí thế nữ vương đặc công ra chăng nữa, Phong Quang cũng không hề thấy sợ. Người đàn ông của mình thì đương nhiên việc quan trọng nhất là phải giữ trong tay, nếu muốn cô chắp tay tặng Nam Kha cho người khác, quả thực là kẻ ngốc nói mơ rồi!
"Ngươi không cần cố ý nói hai chữ yêu pháp này để châm chọc ta."
Tần Lạc Hoàng cười lạnh một tiếng,"Trong giang hồ này sao mà có yêu pháp được? Thứ mà giang hồ có, chẳng qua cũng chỉ là chút cổ thuật mê hoặc lòng người thôi."
Tần Lạc Hoàng cũng coi như một tay lão luyện trong chốn giang hồ, cô ta đã từng nghe nói người Miêu Cương ở vùng Ba Thục có một số loại cổ thuật kỳ lạ, đặc biệt là nữ nhân ở nơi đó còn thường dùng tình cổ để khiến tình lang của mình vĩnh viễn chỉ yêu một mình mà không thay lòng đổi dạ. Tần Lạc Hoàng nghĩ thầm, nói không chừng nữ tử áo đỏ đang đứng trước mắt cô ta chính là người Miêu Cương cũng nên!
Nếu không phải hiện tại pháp lực của Phong Quang chưa khôi phục, thì cô đã sớm biến Tần Lạc Hoàng thành con heo ăn cải trắng (1)!
Cô cắn răng nói:
"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có nổi điên ở chỗ này, Nam Kha là nam nhân của ta, nếu ngươi lại dây dưa không bỏ, ta liền giết ngươi!"
Không sai... Cô hiện tại thật ra cũng rất có dáng vẻ nữ phụ ác độc.
Tần Lạc Hoàng cũng mặc kệ miệng vết thương trên vai, cô ta không hề coi lời của Phong Quang là sự uy hiếp,"Hắn là hôn phu của ta. Cho dù có chết, ta cũng muốn dẫn hắn trở về!"
"Hôn phu cái mụ nội nhà người đó!"
Phong Quang tức giận đến đỉnh điểm, liền vung tay đánh một chưởng qua.
Tần Lạc Hoàng sớm đã nhìn ra Phong Quang không có nội lực, nên cô ta không hề sợ một chưởng này. Nhưng cô ta đã dự đoán sai, cô ta không chỉ không tiếp được một chưởng này của Phong Quang mà còn bị đánh văng vào tường, rơi xuống đất phun ra một ngụm máu tươi
*x*wx*xx*x+*x*x*x**
(1) Heo ăn cải trắng: Nghĩa đen là nông dân vất vả trồng cải trắng lại bị heo đào lên ăn mà lãng phí, tương tự nghĩa của câu "một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu", ý trong đoạn trên là Tần Lạc Hoàng cố tranh giành dù Nam Kha không †thuêc về ceâ†a_.
Bạn cần đăng nhập để bình luận