Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 6: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 6: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 6: Công lược võ lâm minh chủ
Nghe nói thê tử nguyên phối của Hoa Tân đã không chịu nổi đả kích nên buồn bực thành bệnh, không lâu sau liền qua đời, mà Hoa Tân lại cùng Hạ Mộ sống hạnh phúc ở tái ngoại(1) mười mấy năm.
Hạ Triều vẫn coi đây là chuyện xấu trong nhà, Vương Từ cũng coi loại người như Hạ Mộ và Hoa Tân là loại trơ trến nhất, vì thế, gia phả Hạ gia đã xóa tên Hạ Mộ, Tàng Binh Phủ cũng coi như không có người nào tên Hạ Mộ từng tồn tại hết.
"Nhân quả tuần hoàn", những lời này vĩnh viễn không bao giờ quá hạn. Vào năm Hoa Nhan mười lăm tuổi, kẻ thù tìm tới tận nơi, Hoa Tân chết, còn Hạ Mộ bị trọng thương mang theo Hoa Nhan trốn thoát được, sau khi dặn dò Hoa Nhan đi tìm Tàng Binh Phủ xin che chở, Hạ Mộ cũng buông tay nhân gian.
Hiện giờ Hoa Nhan đã là phiên bản xuyên không tới. Sau khi cô ta phát hiện mình xuyên đến chính tiểu thuyết của mình, cũng tràn đầy tin tưởng rằng mình biết hết mọi chuyện sẽ xảy ra. Đương nhiên cô ta biết Tàng Binh Phủ không chào đón mình, nhưng cô ta mới đến nên không có nơi nào khác để đi, chỉ có thể tới Tàng Binh Phủ xin giúp đỡ. Cha mẹ cô ta đã chết rồi, lỗi lầm không liên lụy đến đời con cái, niệm tình cảm ngày xưa nên Hạ Triều cũng sẽ thu nhận cô ta.
Vì thế, hiện tại Hoa Nhan liền xuất hiện ở Tàng Binh Phủ.
Không đúng... Phong Quang nắm chặt kiếm trong tay. Hoa Nhan đâu có vào Tàng Binh Phủ sớm như vậy, hẳn là cô ta phải gặp Thích Trường An trước, sau khi Thích Trường An có cảm tình với cô ta thì đến gần cuối cô ta mới vào Tàng Binh Phủ cơ mà.
Ngay lúc Phong Quang cảm thấy điều này không ổn, một viên đá liền bay đến, đánh lệch trường kiếm đang chỉ vào Hoa Nhan của cô, mà vì nội lực viên đá kia mang theo lực thật sự quá mạnh, nên nó không chỉ đánh trật kiểm của cô, mà còn làm thanh kiếm rời khỏi tay cô rơi xuống đất.
Phong Quang không rảnh lo nhặt kiếm, cô nâng tay lên, thấy hổ khẩu(2) tay phải vừa cầm kiếm của mình bị va mạnh đến chảy máu, hiện tại nơi này đang hết sức đau.
Hoa Nhan hô lên một tiếng kinh hãi,"Thích minh chủ!"
Phong Quang nghe vậy, ngẩng đầu nhìn qua, cách đó không xa là một nam nhân khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc trường bào màu đen đang chậm rãi đi đến. Nam tử kia đến gần, cũng đứng bên cạnh Hoa Nhan, hắn lằng lặng đứng thẳng dưới bóng cây, tựa như có gió thổi, lá cây xào xạc chuyển động, trường bào đen của hắn như thế một mảng bóng đêm, muốn chậm rãi nhuộm dần ban ngày Trang phục màu đen vốn tạo nên cảm giác nghiêm cẩn cho người mặc, ở trên người hắn lại khiến người ta cảm thấy nho nhã. Nhưng sự nho nhã vốn có thể tạo cảm giác gần gũi bình dị, vào lúc này lại khiến người ta thấy áp lực lớn lao.
Phong Quang che tay mình, theo bản năng lui về sau một bước, khi ý thức được mình đã khiếp đảm vì khí thế của hắn, cô lại không chịu thua, cố nén áp lực mà bước lên phía trước một bước.
Đường đường là Đại tiểu thư Hạ gia, cô sẽ không sợ bất luận kẻ nào!
Nam nhân kia chỉ nhìn cô một giây, lại quét mắt sang trường kiếm trên mặt đất.
Hắn hỏi:
"Chỉ kiếm về phía người ta là đạo đãi khách của Tàng Binh Phủ sao?"
Giọng điệu bình tĩnh ôn hòa của hắn nghe không ra có ý trách cứ gì, đại khái giống như... chủ nhiệm lớp đang hỏi học sinh bị gọi vào văn phòng, em làm chuyện này có đúng hay không vậy... Đúng. chính là cảm giác này.
Phong Quang đã biết thân phận của nam nhân này. Ngoại trừ Thích Trường An, không người nào khác trong chốn giang hồ có thể được gọi là Thích minh chủ nữa. Lý trí nhắc nhở cô, cô hẳn nên biểu hiện tốt một chút để hắn có thiện cảm với mình, nhưng tình cảm tại nói cho cô, cô không phải người thích ngậm bồ hòn làm ngọt!
"Tàng Binh Phủ đãi khách dĩ nhiên là có quy củ."
Phong Quang cười lạnh một tiếng,"Tiểu Vũ!"
"Dạ, tiểu thư!"
Nha hoàn đứng bên cạnh lập tức đáp lời.
Phong Quang không quan tâm đến miệng vết thương trên tay mình nữa, cô khoanh tay, nói:
"Ngươi nói cho Thích mỉnh chủ biết, vị Hoa Nhan tiểu thư này có được xem là khách của Tàng Binh Phủ chúng ta không?"
"Cái này..."
Tiểu Vũ thấy rõ tình thế, mà nàng ta đương nhiên cũng đứng về phía Phong Quang, nên liền cúi đầu trả lời:
"Hoa cô nương vẫn không thể xem như khách trong phủ chúng ta được."
Về mặt Hoa Nhan có chút mất tự nhiên, nếu là Hoa Nhan trước đây có khi đã bât khóc rồi nhưng Hoa Nhan hiên †ai =ùna lắm cñnag chỉ ầm thấv xấu hổ thôi. Thấy "nữ chính" dưới ngòi bút của mình có tính cách như vậy, tâm tình cô ta cũng hết sức vi diệu. Hoa Nhan không biết, Phong Quang đã không còn là "nữ chính" lúc trước dưới ngòi bút của cô ta.
Phong Quang nhìn Thích Trường An mỉm cười đắc ý,"Ngươi nghe rồi đấy, Hoa Nhan không được tính là khách trong phủ chúng ta, cha ta chỉ thương nàng ta không có nhà để về nên mới để nàng ta ở lại nhà chúng ta mà thôi. Hơn nữa, nếu nàng ta thật sự là khách, vậy ta cũng vẫn là chủ nhà, Thích đại minh chủ, ngươi vừa ra chiêu mạnh như thế, chính là chẳng hề suy xét đến việc liệu tương lai ta có vì chuyện này mà làm khó Hoa cô nương hay không."
Trước khi Thích Trường An mở miệng, Phong Quang lại nói:
"Đương nhiên, ngươi là Minh chủ Võ lâm, nhà to nghiệp lớn, ngươi muốn đưa Hoa Nhan đến ở nhà ngươi cũng không thành vấn đề, chỉ là..."
Phong Quang khẽ vuốt lọn tóc dài trước ngực, nheo mắt, mỉm cười ngọt ngào nói:
"Nếu để cho những người khác biết, trong nhà Thích đại minh chủ có một cô nương chưa gả chồng, còn là một cô nương có dáng vẻ không tệ, không biết những người khác sẽ nghĩ thế nào đây?"
"Tỷ hiểu lầm rồi!" Hoa Nhan vội vàng nói:
"Ta và Thích minh chủ chỉ là bèo nước gặp nhau, đương nhiên ta sẽ không ở lại trong phủ hẳn, mong biểu tỷ chớ nghĩ nhiều."
Tuy nói đây là thế giới giang hồ, cởi mở hơn rất nhiều so với cổ đại truyền thống, nhưng cổ đại tóm lại vẫn là cổ đại, thanh danh của một nữ tử vẫn hết sức quan trọng.
Thứ ta đang cần chính những lời "sẽ không vào phủ Thích Trường An" này của cô đấy...
Phong Quang ho khan một tiếng, cô lại nhướng mày nhìn Thích Trường An,"Thích đại minh chủ, Hoa cô nương không muốn vào trong phủ ngươi, xem ra nàng ta chỉ có thể ở lại trong phủ ta rồi."
Đối với sự khiêu khích của cô, Thích Trường An chỉ hơi mỉm cười xa cách,"Ta nghĩ, Hạ tiểu thư đối xử với người tóm lại vẫn tốt hơn đối xử với hoa, có lẽ Hạ lão gia đã dạy Hạ tiểu thư nên có lòng nhân ái, chứ không phải vô cớ lấy mạng người ta."
Phóng mắt nhìn lại, hoa cỏ dọc theo đường này chẳng phải đều bị một mình cô phá hủy hay sao? Tục ngữ đã nói nhỏ trộm cây kim, lớn trộm vàng, nếu Phong Quang đã có thể tàn phá hoa cỏ, thì từ điểm này suy ra, cô có làm chuyện ác liệt hơn nữa cũng không lạ gì. váo tự đắc nói:
"Ta là Đại tiểu thư của Tàng Binh Phủ, đừng nói là phá hoại hoa cỏ, mà dù là người ở đây, chỉ cần ta muốn thì không có gì là không được hết!"
Dáng vẻ đại tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh này, thật sự cô diễn vô cùng thuần thục.
Chợt có một giọng cười nói truyền đến,"Không biết tiểu sư muội muốn người nào của Tàng Binh Phủ?"
Thân mình Phong Quang cứng đờ, cô xoay người qua, liền thấy được người mà hiện giờ cô rất không muốn gặp... Đại sư huynh của cô.
Văn Hiên chậm rãi mà đến, bên cạnh hắn là Tiêu Bạch Thư. Khi đi đến bên cạnh Phong Quang, Văn Hiên lại cười một tiếng.
"Tiểu sư muội, Thích minh chủ có thân phận tôn quý, ngày thường ta dạy muội đối đãi lễ phép với người ta, muội đều đã quên rồi hả?"
*x+x*xx*xx*x*x**+*
(1) Tái ngoại: (thời cổ đại) chỉ khu vực phía bắc Vạn Lý Trường Thành.
(2) Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận