Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 12: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 12: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 12: Công lược võ lâm minh chủ
Phong Quang lại không vui bĩu môi, nhẹ giọng lẩm bẩm,"Nói cái gì mà xem ta như vãn bối... chẳng phải vẫn vì Hoa Nhan mà đả thương ta..."
Giọng cô tuy nhỏ, nhưng Thích Trường An có võ công cao cường, nên cũng nghe rất rõ.
"Cho dù Hạ tiểu thư không phải vãn bối của ta, nếu ta thấy có người nào ỷ mạnh hiếp yếu, ta cũng sẽ ra tay ngăn can."
Quả thực với dáng vẻ khí thế mạnh mẽ, dùng kiếm chỉ vào mặt người khác lúc đó của Phong Quang, cho dù không phải
Thích Trường An thì bất cứ ai khác nhìn vào cũng sẽ cảm thấy cô đang bắt nạt người.
Phong Quang giờ phút này đã quên mình đang bị hắn ôm vào trong ngực, cô nhíu mày nói:
"Ta đã giải thích rồi, ta không hề bắt nạt nàng ta, là ta đang đuổi ong mật thì nàng ta liền đúng lúc tiến lên đụng phải, ngươi không tin lời ta nói?"
"Dĩ nhiên là tin."
Sau khi gặp Lục bá và Tiểu Quả, hắn cũng không thể không tin được.
"Vậy ngươi còn không xin lỗi ta à!"
Thích Trường An rũ mắt cười,"Chẳng phải cô đã nói... không thiết lời xin lỗi của ta sao?"
"Ta nói không thiết ngươi liền không xin lỗi ta sao!?"
Phong Quang túm lấy cổ áo Thích Trường An, hung dữ nói:
"Bản tiểu thư đã vì ngươi mà bị thương, chảy rất nhiều máu!"
Hắn nhìn chăm chú vào vết thương nhỏ trên hồ khẩu của cô, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi miệng vết thương nhỏ này cũng có thể chảy nhiều máu được, vì thế, hắn trầm ngâm trong chốc lát, lại nói bằng giọng thương lượng:
"Vậy lần này ta cứu cô ra ngoài, không biết có thể xem như bù lại chuyện ta đả thương cô không?"
"Đương nhiên..."
Phong Quang nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, liền cố đè ép tính tình ngang ngạnh xuống lời định nói liền lập tức "đổi chiều","Đương nhiên có thể."
"Như thế, ân oán giữa chúng ta liền có thể xóa bỏ toàn bộ?" Phong Quang không tình nguyện "Ừm" một tiếng,"Ân oán giữa chúng ta xóa bỏ toàn bộ."
Thích Trường An rốt cuộc thấp giọng cười một tiếng, hắn đột nhiên phi thân lên.
Phong Quang không hề chuẩn bị tâm lý, sợ tới mức ôm chặt cổ hẳn, chờ đến khi tiếng gió ngừng lại, hắn đã ôm cô ra khỏi hố kia, vững vàng đứng trên mặt đất.
"Hạ tiểu thư..."
Thích Trường An vừa cúi đầu, liền thấy dáng vẻ cô che miệng rất khó chịu, hắn lại quan tâm hỏi:
"Cô làm sao vậy?"
"Ta
Hai tay Phong Quang che tại miệng mình, sắc mặt tái nhợt, biểu hiện trên mặt cũng rất không thoải mái,"Ta muốn ói. ." Thích Trường An nhíu mày lại,"Vì lúc nãy bị ngã mạnh chỗ nào sao?"
"Không phải. ." Cô nhắm mắt lại, dáng vẻ khó chịu yếu ớt càng thêm điềm đạm đáng yêu,"Ta say khinh công..."
Thích Trường An trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài một tiếng, cực kỳ bất đắc dĩ hỏi:
"Hiện tại ta nên làm như thế nào?
"Ngươi không cần làm gì cả... cứ để ta an tĩnh bình phục trong chốc lát..."
Hiện giờ Phong Quang cảm thấy nói chuyện cũng đặc biệt tốn sức lực, đầu cô yếu ớt dựa vào ngực hắn, tay che miệng cũng dần dần thả xuống, nhưng thân thể vẫn cực kỳ không dễ chịu. Tin rằng các đồng chí từng có kinh nghiệm say xe nhất định có thể hiểu được cảm giác của cô lúc này.
Đột nhiên, một giọng nói lộ vẻ bất ngờ lại truyền đến,"Tiểu sư muội?"
"Đại sư huynh!"
Phong Quang vừa nghe được giọng Văn Hiên, sức lực cũng đã trở lại không ít, tội nghiệp nâng đầu nhìn Văn Hiện tiến đến gần.
Văn Hiền đi tới, tuy ánh mắt hắn nhìn thấy Phong Quang trước tiên, nhưng hắn cũng không xem nhẹ Thích Trường An đang ở chỗ này, Văn Hiên lịch sự gật đầu,"Thích minh chủ."
"Văn Hiên công tử."
Thích Trường An cũng gật đầu chào hỏi một tiếng. "Không biết có phải tiểu sư muội lại chọc giận Thích minh chủ hay không?"
"Hạ tiểu thư..."
Thích Trường An đường như suy xét trong chốc lát xem có nên nói ra chuyện Phong Quang đào hố để hắn ngã xuống hay không, nhưng phải tạm dừng trong chớp mắt, hắn nói:
"Hạ tiểu thư không cẩn thận bị ngã nên trật chân."
Phong Quang thật ra lại rất an tĩnh. Cô vốn đào hố để bẫy Thích Trường An, kết quả chính cô lại tự nhảy vào, cô còn lâu mới nói ra chuyện mất mặt như vậy.
"Thì ra là thế."
Văn Hiên cười,"Làm phiền Thích minh chủ lo lắng, cứ giao tiểu sư muội cho ta chăm sóc đi."
Thích Trường An cong môi cười một chút,"Chẳng qua là việc nhỏ."
Hắn tiến lên một bước đặt Phong Quang vào trong lòng Văn Hiên, lại lui ra sau một bước, ý cười lịch sự trên môi cũng chưa từng biến đổi. Phong Quang hiện giờ lại được Văn Hiến ôm, chỉ trong vòng một buổi tối mà được những hai đại soái ca lần lượt ôm cô theo kiểu công chúa, trong lòng cô khó có khi cảm thán một chút, không biết có phải gần đây mình gặp vận đào hoa hay không.
Văn Hiên cúi đầu hỏi:
"Chân của tiểu sư muội bị thương có nghiêm trọng không?"
"Vẫn ổn..."
Phong Quang nhấp môi nói:
"Chỉ là đi đường sẽ đau, không đứng dậy được."
"Trở về ta sẽ mời đại phu đến xem, không cần sợ."
"Vâng." Phong Quang gật đầu, lại hỏi:
"Sao đại sư huynh lại ở chỗ này?"
"Hôm nay ta quên tưới hoa, lúc về phòng mới nhớ tới chuyện này, liền tranh thủ đi đến hậu hoa viên, không ngờ khi qua đây lại đúng lúc gặp muội."
Văn Hiên thấy Phong Quang ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì không có vẻ thống khổ nào khác, hắn cũng hơi yên lòng. Lần nữa nhìn về phía Thích Trường An, hắn hơi mang vẻ cảm kích mà nói:
"Tiểu sư muội xưa nay hành sự lỗ mãng, va đập một chút cũng không cảm kích."
"Không cần cảm tạ."
Thích Trường An nhìn Phong Quang, mỉm cười nhàn nhạt,"Thấy người gặp nạn, ra tay tương trợ là việc nên làm, cho dù hôm nay người gặp nạn không phải Hạ tiểu thư mà là người khác, ta cũng sẽ tiến lên hỗ trợ."
Văn Hiên mỉm cười,"Thích minh chủ có tấm lòng nhân hậu. Nghe Hoa Nhan cô nương nói, khi đó nàng ấy bị người ta đuổi giết, may nhờ Thích minh chủ cứu giúp mới có thể bình an tới Tàng Binh Phủ. Tấm lòng nhân hậu của Thích minh chủ, tại hạ bội phục."
"Huynh nghe Hoa Nhan nói?"
Phong Quang kéo áo Văn Hiên,"Huynh nói chuyện với nàng ta khi nào?"
"Khi ta tưới hoa thì đúng lúc gặp gỡ Hoa Nhan cô nương ngắm hoa. Chỉ nói chuyện phiếm vài câu, tiểu sư muội cũng không nên bực."
Văn Hiên thoáng nhướng mày, thoạt nhìn có chút mê người, lại có chút phóng khoáng. Hắn chẳng qua chỉ nhớ ra nên muốn đi tưới loại hoa mới, lại không ngờ sẽ gặp Hoa Nhan ở đó, Hoa Nhan đương nhiên không phải đi tưới hoa, cô ta chỉ vì mới đến nên khó ngủ, muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Phong Quang không muốn bị người ta nói mình bụng dạ hẹp hòi, cô cố tỏ ra thản nhiên,"Huynh muốn nói chuyện với ai thì cứ nói, muội bực cái gì?"
Văn Hiên khẽ mỉm cười,"Tiểu sư muội không bực là tốt rồi."
"Nếu Hạ tiểu thư đã có Văn Hiên công tử chăm sóc, vậy ta liền về phòng trước đây."
Khóe môi Thích Trường An khẽ nhếch, cười nói:
"Cáo từ."
Văn Hiên gật đầu,"Thích minh chủ đi thong thả."
Phong Quang lại lười không muốn nói chuyện.
Chờ đến lúc Thích Trường An đã rời đi, không còn thấy bóng dáng, Văn Hiên mới cúi đầu nhẹ giọng chỉ trích:
"Tiểu sư muội, Thích minh chủ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, muội không thể lại dùng mấy thủ đoạn nhỏ như thế nữa."
Văn Hiên thông minh cỡ nào cơ chứ, hắn vừa thấy cái hố sâu kia, lại gặp được Phong Quang bị thương, cùng Thích Trường An tỏ vẻ như không có việc gì, hắn liền đoán được chuyện đã xảy ra đoạn nhỏ gì? Đại sư huynh đừng có đổ oan cho muội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận