Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 23: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 23: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 23: Công lược võ lâm minh chủ
Phong Quang nghe xong, hơi khựng lại một chút, mãi không nói nên lời.
Văn Các bên kia nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Rõ ràng là tiểu sư muội của chúng ta, sao lại để người khác tới bảo vệ..."
"Nhị sư đệ, nói năng cẩn thận."
Văn Hiên nhìn Phong Quang cách đó không xa, mà cô thì đang nhìn Thích Trường An, không hề chú ý tới hắn đang nhìn mình. Văn Hiên lại trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói tiếp:
"Với tình huống hiện giờ, Thích minh chủ đứng ra bảo vệ Tiểu sư muội là biện pháp tốt nhất."
"Không sai."
Hoa Nhan cũng nói:
"Địa vị của Thích minh chủ trong chốn giang hồ rất cao, võ công của hắn cũng rất lợi hại, ít nhất sẽ có thể khiến những người này không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, so với ba vị sư huynh, quan hệ của Thích minh chủ và biểu tỷ cũng không thân mật bằng, như vậy sẽ có thể đỡ mang tai tiếng."
Chỉ dăm ba câu của Hoa Nhan đã nói ra toàn bộ suy tính của Văn Hiên.
Sau khi nghe xong, Văn Đình liền khen ngợi:
"Không hổ là Hoa Nhan cô nương, lại có thể phân tích chuyện này thấu đáo như vậy."
Ngay cả Văn Các cũng lộ vẻ sùng bái trong mắt. Hoa Nhan ngượng ngùng cười, kỳ thật chỉ cần hơi động não là có thể hiểu rõ chuyện này, nhưng Văn Các, Văn Đình ngày thường đều không thích động não, kỳ thật nếu nói đến người có thể thông suốt sớm nhất, người đó cũng phải là Văn Hiên.
Nhìn về phía Văn Hiên im lặng không nói, Hoa Nhan nghỉ hoặc hỏi:
"Văn Hiên công tử dường như có tâm sự?"
"Không có gì."
Văn Hiên theo thói quen mà cười một chút, không nói thêm điều gì.
Hoa Nhan cũng không truy hỏi. Chuyện đêm nay tới đây cũng coi như tạm thời giải quyết, Tiêu Bạch Thư được đưa về phòng mình, người của Thẩm gia "Châm Vàng"cũng đúng lúc có mặt ở đây, không cần phải ra ngoài tìm đại phu nữa, mà Phong Quang thì theo tất cả những gì đã thảo luận, cô tạm thời được Thích Trường An "trông giữ".
Nhưng cô không dự đoán được, hắn sẽ "trông giữ" chặt chẽ đến mức này. Khuya khoắt, Phong Quang mặc xong quần áo xuống giường, cô mở cửa, ngoài cửa có nam nhân không biết đã đứng đó bao lâu cũng xoay người lại nhìn cô."Phong Quang không ngủ được à?" Thích Trường An mỉm cười nói.
Biết hắn cứ đứng ngoài cửa như vậy, cô mà ngủ được mới là lạ đó!
Phong Quang trừng mắt nhìn hắn một lúc, bất đắc dĩ nói:
"Thích đại minh chủ, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không chạy trốn. Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, không cần thức suốt đêm canh ta như vậy."
Bắt đầu từ lúc đưa cô về phòng, hắn vẫn chưa từng rời đi một bước.
"Ta canh giữ ở chỗ này không phải vì sợ Phong Quang sẽ chạy trốn."
Đôi mắt Thích Trường An thâm sâu.
Phong Quang khựng lại,"Nếu không phải ngươi sợ ta chạy trốn, thì sao vẫn cứ liên tục đứng đây?"
"Theo lời Phong Quang nói, lúc Phong Quang chạm vào Tiêu đại hiệp thì liền xuất hiện ảo giác."
"Không sai."
"Vậy không biết, Phong Quang đã gặp được ảo giác gì?"
Phong Quang không cần nghĩ cũng có thể trả lời rất nhanh,"Ta thấy có rất nhiều đồ ăn ngon đặt trước mặt mình, nhưng rất nhanh sau đó, đám đồ ăn kia đều bị hủy hoại, biến mất ngay trước mắt ta, tiếp nữa, ta liền tỉnh lại từ ảo giác."
"Nhiều đồ ăn ngon như vậy biến mất trước mắt Phong Quang, nhất định Phong Quang đã hết sức đau lòng..."
"Chẳng phải vậy sao!" Nghĩ đến đây, Phong Quang liền tức giận nhíu mày,"Thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy bị lãng phí, ta quả thực đau lòng chết đi thôi!"
Thích Trường An mỉm cười,"Thì ra là thế..."
"Cái gì mà thì ra là thế?"
Cô nghe không rõ, liền trực tiếp mở miệng hỏi một câu. giác sẽ nhìn thấy cảnh mình sợ hãi nhất, bởi vì sợ hãi nên mới khó có thể thoát thân."
"Dáng vẻ của Tiêu đại hiệp lúc ấy... quả thực rất giống như đang khủng hoảng."
Không đúng! Phong Quang ngẩng đầu chất vấn "Ý ngươi nói, điều ta sợ hãi nhất chính là đồ ăn biến mất sao?"
Vậy chẳng phải đang nói cô là một kẻ tham ăn à!?
Thích Trường An ho nhẹ một tiếng, trong lời hắn có giấu ý cười,"Phong Quang chỉ không thích lãng phí lương thực thôi mà, không phải có ý nói cô cực kỳ tham ăn."
Đây xem như một lời an ủi rất dễ nghe.
Phong Quang nhấp môi "Hừ" một tiếng, coi như miễn cưỡng tin lời hắn nói.
Thích Trường An thấy cô không tức giận, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười, tiểu nha đầu này mau tức giận nhưng cũng rất chóng nguôi, chẳng qua hắn cũng không dám nói lời gì khiến cô tức giận nữa "Chỉ là theo lời Phong Quang mô tả tình huống, có thể phỏng đoán được, không biết hung phạm phía sau màn đã dùng phương pháp gì, chỉ cần một người bị trúng chiêu, người đó sẽ bị chìm sâu vào ảo giác, hơn nữa sẽ nhìn thấy cảnh tượng sợ hãi nhất trong cuộc đời, cũng vì vậy mà khó có thể thanh tỉnh."
"Nhưng nếu thật sự đúng như lời ngươi nói. ."
Phong Quang nghỉ hoặc chớp chớp mắt,"Vì sao ta có thể thoát khỏi ảo giác, mà Tiêu đại hiệp lại không thể? Nói theo đạo lý thì hắn phải lợi hại hơn ta mới đúng nha."
Nói rõ ra, cô vẫn không chút tự tin đối với năng lực của mình, rốt cuộc thì cô vẫn rất tự mình hiểu lấy, rằng cô chỉ có chút võ mèo quào mà thôi.
Thích Trường An nói:
"Luận về võ công, Tiêu đại hiệp quả thực lợi hại hơn Phong Quang, nhưng luận về tâm tư thuần khiết... thì Phong Quang lại có ưu thế hơn nhiều."
"Ta nghe không hiểu lắm... Ngươi có thể nói kỹ càng tỉ mỉ chút không?"
Trong ánh mắt cô có ánh trăng sáng tỏ, sạch sẽ lại đơn thuần, mà dáng vẻ hiện tại của cô cũng cực kỳ giống học sinh khiêm tốn hỏi thầy cô mỗi lúc không hiểu bài giảng. Lòng Thích Trường An không khỏi mềm nhữn, vẻ mặt hắn c©fñna càng thêm ân hòa "Dhona Ouanda euv nahĩ cẩn thân. †a nhiên cần giảng giải thật tốt."
Hóa ra nguyên nhân căn bản khiến Phong Quang có thể thoát khỏi ảo giác, mà Tiêu Bạch Thư lại không cách nào ra được, nằm ở những gì bọn họ đã trải qua. Tiêu Bạch Thư hành tẩu nhiều năm trong chốn giang hồ, tuy là một đại hiệp có tiếng, nhưng trên tay cũng dính đầy máu tanh. Nghe đồn, khi Tiêu Bạch Thu vừa mới gia nhập giang hồ, hắn đã bởi vì khí phách thiếu niên, quá mức tự mãn mà thề muốn khiêu chiến cao thủ các phái. Không lâu sau khi hắn đánh bại một kiếm khách, cả nhà hắn đều bị giết sạch, là do những người bị hắn đánh bại mà mất đi địa vị giang hồ hạ thủ.
Hơn một trăm người trong phủ Tiêu Bạch Thư đều bị giết, chuyện này vẫn luôn là vết sẹo không muốn bị người ta nhắc tới nhất trong lòng Tiêu Bạch Thư. Đã nhiều năm như vậy, dù nhìn hắn có vẻ khí phách hăng hái, nhưng hắn cũng rất áy náy vì bản thân đã tự phụ, cũng thống khổ vì người nhà chết thảm.
Mà Phong Quang thì sao?
Cô vẫn luôn sống trong Tàng Binh Phủ, được cha mẹ bảo vệ kỹ càng, chưa bao giờ từng thấy máu tanh. Hiện tại, đối với cô mà nói, điều có thể khiến cô sợ hãi nhất cũng chỉ là không được ăn mấy món cô thích nhất mà thôi.
Tuy cùng là nhìn thấy ảo giác khiến mình sợ hãi, nhưng cấp bậc ảo giác của Phong Quang và Tiêu Bạch Thư lại cách biệt một trời. Đây cũng chính là lý do vì sao Phong Quang có thể thức tỉnh nhanh như vậy, mà Tiêu Bạch Thư lại chậm chạp không cách nào thoát ra.
Phong Quang nghe xong đoạn chuyện xưa này về Tiêu Bạch Thư, cô vuốt cằm cảm thán:
"Hóa ra Tiêu đại hiệp lại có một đoạn quá khứ bi thảm như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận