Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 27: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 27: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 27: Công lược võ lâm minh chủ
Khi trời sắp sáng, có người nhìn thấy Văn Hiên thẫn thờ đi ra khỏi sân viện của đại tiểu thư. Rốt cuộc chuyện gì có thể khiến Văn Hiên công tử thất thần như thế? Người ngoài tuyệt đối không tưởng tượng ra được.
Phong Quang tỉnh lại vào ngày thứ hai cũng chỉ nghe được nha hoàn nói một câu, dường như Văn Hiên có tâm sự gì đó mà không vui. Chẳng qua hiện giờ cô đã quyết định sẽ phân rõ giới hạn với Văn Hiên, chuyện của hắn cô sẽ chỉ nghe một chút rồi thôi, không hỏi nhiều, cũng không quan tâm nữa.
Điều đáng nhắc tới chính là, Tiêu Bạch Thư rốt cuộc đã tỉnh.
Khi nghe hộ vệ Tàng Binh Phủ tới bẩm báo việc này, Phong Quang liền kích động lao ra khỏi phòng, kéo Thích Trường An đang ngồi trong viện uống trà lên,"Tiêu đại hiệp tỉnh rồi! Sự trong sạch của ta có thể được chứng minh Chúng ta mau qua đó!"
Thích Trường An tỉnh bơ rũ mắt, nhìn tay mình bị cô nắm lấy, cười nhẹ:
"Được."
Phong Quang vui đến quên hết tất cả, nghe hắn nói một chữ "Được" xong liền hưng phấn dắt tay hắn chạy tới phòng cho khách ở Đông viện.
Trong phòng Tiêu Bạch Thư đã có đầy người. Thấy Thích Trường An tới, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhường ra một con đường.
"Tiêu đại hiệp!"
Phong Quang buông tay Thích Trường An, hấp tấp chạy tới trước giường, Tiêu Bạch Thư đang ngồi dựa trên đó,"Ngươi mau nói với người khác, lúc ấy ngươi xuất hiện ảo giác, sắp chết đến nơi, có phải ta đánh bất tỉnh ngươi mới cứu ngươi được hay không?"
"Quả thật... là thế."
Nhìn thấy Phong Quang, Tiêu Bạch Thư không biết sao lại có chút cảm giác mất tự nhiên, có lẽ vì hắn làm đại hiệp một đời nhưng lại để lộ dáng vẻ không chịu nổi một kích trước mặt tiểu cô nương này nên cảm thấy mất mặt. Cũng có lẽ... hắn còn nhớ lúc ấy khi mình chìm sâu vào ảo giác, đã nghe được tiếng gọi nôn nóng của cô. Hắn là một đại hiệp lẫy lừng, không thể cứ chết như vậy.
Phong Quang nghe được một câu này của Tiêu Bạch Thư, có thể nói là mở mày mở mặt, cô chống tay lên eo, nhìn một lượt qua chưởng môn các phái,"Các ngươi đều đã nghe rồi! Lúc ấy không phải là ta muốn hại hắn, mà là muốn cứu hắn nha!" Lúc này ngay cả Tôn Viễn Sơn cũng không dám ho he nữa.
Sắc mặt Tiêu Bạch Thư vẫn còn tái nhợt, hắn gọi một tiếng:
"Hạ tiểu thư..."
"Ta ở đây!"
Phong Quang quay đầu nhìn Tiêu Bạch Thư, lại thấy trên trán hắn vẫn đang quấn băng gạc, liền có chút chột dạ,"Tiêu đại hiệp... ngươi đừng trách ta nhé, lúc ấy ta đánh ngất người cũng vì ta không có cách nào khác cả..."
"Hạ tiểu thư yên tâm, ta sẽ không trách cô vì điều này."
Tiêu Bạch Thư suy yếu mỉm cười, lại thở dài một tiếng "Vẫn may nhờ có Hạ tiểu thư nên ta mới có thể nhặt về một cái mạng, không đến mức mất đi mạng giống Tả Thủ Đao."
"Tả Thủ Đao?"
Thích Trường An giải thích cho Phong Quang,"Tả Thủ Đao đã bị vỡ tim mà chết, lúc ấy chúng ta nghĩ trăm lần cũng không ra, có loại phương pháp nào lại chỉ tác động đến trái tim người, hiện tại có thể xác định, người phía sau màn đã dùng ảo giác để khiến người ta nảy sinh sợ hãi, tốc độ máu lưu thông tăng nhanh, tim cũng đập nhanh hơn, nếu không thể đúng lúc thoát khỏi ảo giác thì cuối cùng người nọ sẽ chết đột ngột. Cho nên nói Phong Quang đánh ngất Tiêu đại hiệp để cứu hắn là một biện pháp rất thông minh."
Hai mắt Phong Quang sáng lên,"Ta đã nói rồi mà, ta vẫn rất thông minh đó!"
"Hạ tiểu thư..."
"Cái gì?"
Phong Quang nhìn về phía Tiêu Bạch Thư, hiện tại tâm tình cô rất tốt, cho nên ngay cả trên mặt cũng hiện ra nụ cười ngọt ngào.
Tiêu Bạch Thư mất tự nhiên khụ một tiếng, "Ta..."
Vừa đúng lúc này, Thích Trường An hết sức tự nhiên nắm lấy tay Phong Quang.
Tiêu Bạch Thư nhìn thấy, bỗng nhiên liền trầm mặc.
"Phong Quang, trên vai cô dính bụi."
Khi Phong Quang muốn gạt tay hắn ra, Thích Trường An đã rất tự nhiên buông tay cô, chuyển sang vỗ nhẹ lên bả vai cô.
Động tác này ở trong mắt người có tâm, ví dụ như Tiêu Bạch Thư và Văn Hiên, thì chính là có dụng ý khác, mà ở trong mắt người vô tâm lại chỉ "Được rồi được rồi, đừng vỗ nữa."
Phong Quang gạt tay Thích Trường An ra, lại hỏi Tiêu Bạch Thư lần nữa,"Tiêu đại hiệp, ngươi muốn nói gì với ta?"
"Ta... Ta chỉ muốn cảm ơn Hạ tiểu thư đã cứu mạng."
Trong mắt Tiêu Bạch Thư lộ về cảm kích, chỉ là nụ cười hơi có chút chua xót mà thôi.
Đối với lời cảm tạ của Tiêu Bạch Thư, Phong Quang chỉ phóng khoáng cười cười,"Không cần cảm tạ ta, có thể cứu Tiêu đại hiệp, ta cũng rất vui vẻ."
Đây là một việc rất có cảm giác thành tựu. Tuy rằng người ta không nói, nhưng cô cũng biết, ở trong mắt những người khác, cô chính là một đại tiểu thư vô dụng, ngay cả chính cô cũng cho là như thế, mà theo lời Thích Trường An, hung thủ dùng ảo giác giết người kia thoạt nhìn cũng cực kỳ khó giải quyết, nhưng trong tình huống nguy hiểm khó khăn như vậy, cô lại có thể cứu được Tiêu Bạch Thư.
Tiêu Bạch Thư suy yếu miễn cưỡng cười nói:
"Hạ tiểu thư đã cứu tính mạng ta, nếu tương lai Hạ tiểu thư có việc cần, ta đương nhiên sẽ chẳng bao giờ thoái thác..."
"Tiêu đại hiệp trước hết không cần nghĩ những điều này."
Thích Trường An tiến lên một bước nói:
"Ngươi vẫn nên dưỡng khỏi vết thương rồi nói. Chỉ Qua đại chiến sắp tới, bạch đạo còn cần ngươi."
"Đúng vậy, Tiêu đại hiệp, việc quan trọng nhất hiện giờ của ngươi vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức, giữ gìn thật tốt thân thể mình."
Một giọng nói to lớn vang dội truyền tới từ ngoài cửa, là Hạ Triều và Vương Từ đi đến.
"Cha! Mẹ!"
Phong Quang chạy tới, ôm lấy tay mẫu thân.
Tuy đã có một con gái tới tuổi cập kê, nhưng Vương Từ cũng không hổ là nữ nhân sở hữu danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của võ lâm năm đó, ngay cả năm tháng cũng ưu ái với bà. Trên mặt bà không hề có nếp nhăn, ngược lại còn có thêm vẻ đẹp thành thục so với chính bà khi còn là thiếu nữ.
Năm đó Vương Từ cũng là một hiệp nữ hành tẩu giang hồ, ở đây có không ít người đã từng gặp bà lúc trước, hiện giờ gặp lại liền khó tránh khỏi muốn nhìn bà thêm vài lần, nhưng chỉ vì e ngại có Hạ Triều tính tình không tốt ở đây nên những người kia cũng không dám nhìn quá mức. Vương Từ cười vỗ tay Phong Quang.
"Trên đường tới đây, ta đã nghe người trong phủ nói, là Phong Quang cứu Tiêu đại hiệp, còn bị một đám người hiểu lầm Phong Quang muốn mưu hại hắn. Phong Quang cũng không nên tức giận với các tiền bối này, bọn họ chẳng qua cũng vì thận trọng nên mới không thể không hoài nghi con mà thôi. Mấy tiền bối đã lớn tuổi, Phong Quang cũng hiểu được mà, đúng không?"
"Mẹ đã nói vậy, dĩ nhiên là đúng."
Phong Quang cười đáp.
Vẻ mặt những người khác có thể nói là cực kỳ xấu hổ, đặc biệt là Tôn Viễn Sơn, mặt ông ta hết trắng lại xanh, xanh lại trắng. Vương Từ nói thì dễ nghe, có vẻ như cực kỳ khoan dung độ lượng, nhưng ý bên trong đó chính là châm chọc bọn họ lớn tuổi hồ đồ.
Vương Từ nhìn thì có vẻ dễ tính hơn Hạ Triều, nhưng những người từng có giao thiệp với bà đều biết, cho tới bây giờ bà vẫn chưa từng khiến bản thân chịu thiệt.
Hạ Triều lạnh lùng nhìn lướt qua đám chưởng môn kia, ông hừ mũi một tiếng, không thèm chào hỏi những người này mà đi đến trước mặt Thích Trường An, chắp tay nói,"Khi ta không có mặt ở Tàng Binh Phủ, đa tạ Thích minh chủ đã chăm sóc tiểu nữ. Phiền Thích minh chủ nhọc lòng rồi." [Vầng, chăm dữ lắm lun á-sắp lùa về nhà luôn rồi:))]
"Chăm sóc Phong Quang là ý muốn của ta, không có gì là nhọc lòng cả, Hạ huynh nói quá lời."
Thích Trường An gật đầu mỉm cười,"Huống chỉ, Đại hội Võ Lâm lúc này, vì phòng ngừa người hắc đạo trà trộn nên không thể không bí mật mở hội nghị ở Tàng Binh Phủ, võ lâm hào kiệt tập trung hết tại đây, vẫn là ta gây phiền toái cho Hạ huynh mới đúng
Như lúc trước, Đại hội Võ Lâm đều cử hành tại Chính Nghĩa Sơn Trang, nhưng vì Tả Thủ Đao bị chết, nên Thích Trường An mới phải lo lắng có nội gian trà trộn vào, nếu không người hắc đạo sẽ không thể nào biết Tả Thủ Đao là một trong số những tuyển thủ tham gia Chỉ Qua đại chiến mà hạ sát hắn.
Trong khi đó, nhóm chưởng môn này vui vẻ chấp nhận việc đổi địa điểm tổ chức hội nghị như vậy, không thể không nói là do bọn họ đều có hứng thú với thần binh lợi khí trong Tàng Binh Phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận