Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 28: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 28: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 28: Công lược võ lâm minh chủ
Hạ Triều không ưa những hạng người mua danh chuộc tiếng đó, nhưng đối với Thích Trường An mà ông coi là tri kỷ, ông vẫn luôn khen ngợi trong lòng,"Thích minh chủ, ta và ngươi đều là người trong bạch đạo, cũng đều nỗ lực hết sức để tiêu diệt hắc đạo mà thôi. Giữa chúng ta đâu cần nói nhiều lời khách sáo như vậy."
"Hạ huynh nói rất phải."
Thích Trường An không dấu vết nhìn Phong Quang một cái, lại thu hồi tầm mắt rất nhanh.
Nếu để Hạ Triều biết, Thích Trưởng An được ông coi như huynh đệ tại muốn theo đuổi con gái ông, không biết ông sẽ có cảm tưởng gì. Thích Trường An ôn hòa nói:
"Nếu hắc đạo có âm mưu muốn xuống tay giải quyết người bạch đạo chúng ta trước khi Chỉ Qua đại chiến bắt đầu, vậy lần này bọn họ ám sát Tiêu đại hiệp thất bại, nhất định sẽ lại đến lần sau."
"Bất luận là âm mưu hay dương mưu. ."
Hạ Triều trầm giọng nói:
"Chúng ta đều phải bảo đảm khi Chỉ Qua đại chiến bắt đầu, có thể có ba vị cao thủ võ lâm đến Quan Tiên Đảo tham gia luận võ."
"Tả Thủ Đao đã bất hạnh bị mưu hại, ngoại trừ Tiêu đại hiệp và Tái Phi Phi thì chúng ta cần đề cử thêm một vị cao thủ đến ứng chiến."
Thích Trường An nhắc đến điều này, trên mặt liền hơi lộ vẻ buồn lo. Muốn bảo đảm Chỉ Qua đại chiến giành được thắng lợi, vậy nhất định phải đề cử ra một cao thủ nhất đẳng, nhưng hai chữ "cao thủ" này lại không phải ai cũng có thể xưng,"Chuyện này có thể cần bàn bạc kỹ hơn, chúng ta vẫn nên bảo đảm trước, rằng mỗi lần có người Ma giáo đánh lén về sau, chúng ta sẽ không rơi vào tình trạng bị động như vậy."
Dùng ảo giác giết người là một phương pháp tà môn, trước đây mọi người đều chưa từng nghe, chưa từng nhìn thấy. Bọn họ nói chuyện chính sự, Phong Quang cũng không chen miệng vào được. Cô vốn chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện giang hồ đó, nên nghe nhiều cũng cảm thấy không thú vị, liền nói với cha mẹ một tiếng rồi một mình đi ra khỏi phòng.
Phong Quang rời khỏi phòng, đi về phía sân viện của cô, trên đường không khéo liền nhìn thấy Hoa Nhan. Cô đã từng nghĩ, khi gặp lại Hoa Nhan, cô sẽ cảm thấy tức giận hay không cam lòng, nhưng ngoài dự đoán chính là, cô cảm thấy cực kỳ bình tĩnh. Phong Quang chuẩn bị coi như Hoa Nhan không tồn tại mà trực tiếp rời đi, nhưng Hoa Nhan đã gọi cô lại."Biểu tỷ..."
Bước chân Phong Quang khựng lại, cô nhìn Hoa Nhan trước mắt, thái độ không coi là tốt đẹp, nhưng cũng không thể nói là xấu,"Có việc gì?"
"Biểu tỷ, ta chỉ muốn hỏi một chút, tình trạng của Tiêu đại hiệp thế nào rồi?"
Trong mắt Hoa Nhan lộ vẻ lo lắng,"Ta và Tiêu đại hiệp cũng từng có duyên gặp mặt một lần, có chút lo lắng cho tình huống của hắn."
Kỳ thật chuyện Tiêu Bạch Thư bị thương này không hề nằm trong cốt truyện mà Hoa Nhan viết. Dường như cốt truyện đã bắt đầu phát triển theo hướng Hoa Nhan không dự đoán được, trong lòng cô ta khó tránh khỏi sợ hãi.
"Tiêu đại hiệp đã tỉnh, chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày là có thể khỏe lên. Hiện tại những người trong võ lâm kia đều đang thảo luận làm thế nào để ứng phó tình huống kế tiếp, ta không có hứng thú tiếp tục nghe, nếu ngươi có hứng thú thì tự mình đi nghe cũng được."
Phong Quang lại định cất bước đi, nhưng đã bị Hoa Nhan chạy tới ngăn trước mặt. Cô nhíu mày,"Ngươi còn chuyện gì nữa?"
"Ta chỉ... muốn nói chuyện với biểu tỷ vài câu. Hoa Nhan cố hết sức tươi cười thân thiện,"Ta biết, biểu tỷ vì chuyện Văn Hiên công tử mà rất chán ghét ta. Biểu tỷ cho rằng Văn Hiên công tử thích ta, cho nên mới bài xích ta như vậy, nhưng ta có thể bảo đảm với biểu tỷ, ta đối với Văn Hiên công tử tuyệt đối không có tình yêu nam nữ."
Phong Quang nghe xong, trong lòng không cảm thấy may mắn, lại càng không có nửa phần dao động, cô chỉ lạnh nhạt nói:
"Chuyện mà ngươi nói, ta không quan tâm. Đại sư huynh muốn thích ai cũng đều là chuyện của huynh ấy."
Hoa Nhan lại nói:
"Biểu tỷ tỷ tin tưởng ta, ta đã có người mình thích."
"Ngươi có người người thích?"
Phong Quang lập tức nghĩ tới Lăng Cửu Sinh, nam chính số một trong quyển sách này. Người có thể giành được tình cảm của nữ chính, chẳng phải chỉ có nam chích thôi sao?
Hoa Nhan mỉm cười lấy từ trong túi tiền ra một đóa hoa khô, cô ta nói:
"Tuy người kia chỉ là một thợ hoa trong phủ, ta cũng chỉ từng gặp hắn hai lần, nhưng... ta biết mình đã rung động." Phong Quang nhíu mày,"Thợ hoa gì? Ngươi lại gặp thợ hoa đó ở đâu?"
"Lần đầu tiên ta gặp hắn là vào lúc mặt trời lặn của một ngày, hắn giúp ta nuôi sống một chậu hoa lan sắp chết. Lần thứ hai gặp mặt cũng là lúc mặt trời lặn, hắn tặng ta một đóa hoa diên vĩ..." Hoa Nhan cúi đầu mỉm cười, dáng vẻ thẹn thùng khó tả như vậy, có nghĩa là đã chìm trong tình yêu. Phong Quang nhìn trạng thái này của Hoa Nhan liền có chút ngây ngốc. Hoa Nhan là nữ chính cơ mà, cô ta phải thích nam chính ngông cuồng ngạo mạn lạnh lùng phô trương chứt! Sao lại đi thích một thợ hoa!?
Đợi đã...
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Phong Quang lại hỏi:
"Thợ hoa ngươi thích kia, hắn tên là gì?"
"Hắn nói hắn đứng hàng thứ chín trong nhà, tên gọi là A Cửu."
Vẻ mặt Phong Quang biến đổi, cô không nói gì mà lập tức xoay người quay trở lại, rất nhanh liền bỏ lại Hoa Nhan vẫn chưa hiểu tình huống ở phía sau.
Cô hết sức vội vàng, khi đang muốn chạy qua hành lang, một bàn tay liền bắt được cổ tay cô. Cô bị hoảng sợ, ngẩng đầu lên lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Thích Trường An cười khế,"Chạy nhanh như vậy, cẩn thận không ngã."
"Thích Trường An!" Phong Quang không kịp đấu võ mồm với hắn, cô bắt lấy tay hắn nói:
"Ta có một chuyện lớn muốn nói với ngươi!"
"Là chuyện gì?"
Thích Trường An đương nhiên có chút tò mò. Trước nay cô vẫn rất ít khi gọi tên đầy đủ của hắn, có thể thấy cô đang thật sự nóng ruột.
Phong Quang trực tiếp nôn nóng nói:
"Ta hoài nghỉ giáo chủ Ma giáo trà trộn vào Tàng Binh Phủ chúng ta."
"Giáo chủ Ma giáo?"
Thích Trường An biết tính tình Phong Quang tuy không tốt, nhưng cô sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa, lại thấy cô vừa rồi chạy quá nhanh nên hiện tại còn đang thở dốc, hắn lại tri kỷ vỗ về lưng cô,"Không cần vội, cứ từ từ nói. Hết thảy đã có ta."
Có lẽ do tác dụng từ lời nói của Thích Trường An, mà Phong Quang vốn đang cực kỳ gấp gáp tại chậm rãi bình tĩnh xuống, nhưng cô vẫn hết sức lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn,"Hoa Nhan nói nàng ta gặp một thợ hoa có tên A Cửu nhưng thơ hoa †trona Tàng Binh Phủ chúng †a chỉ eó Luœ© bá cùng Tiểu Quả, hơn nữa, Giáo chủ Ma giáo chẳng phải tên là Lăng Cửu Sinh sao? Nhất định là hắn đã trà trộn vào đây."
"Được rồi, Phong Quang trước hết cứ bình tĩnh lại."
Thích Trường An lại xoa đỉnh đầu cô. Hắn không hoài nghỉ lời cô nói, nhưng hắn không vội chuyện chứng thực xem Lăng Cửu Sinh có phải đã trà trộn vào Tàng Binh Phủ hay không, mà việc quan trọng nhất với hắn lúc này chính là trấn an cảm xúc của cô,"Trong Tàng Binh Phủ, chúng ta người đông thế mạnh, nếu Lăng Cửu Sinh dám tới, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Phong Quang cũng chỉ nói hoài nghỉ mà thôi, biết đâu có một ngày nào đó Lục bá không tiện đến đây nên đã tìm thợ hoa khác giúp mình? Chúng ta đi hỏi Lục bá trước một chút, được không?"
Không hổ là người làm Minh chủ Võ lâm nhiều năm như vậy, bất luận khi nào, hắn cũng đều có thể suy luận bằng lý trí.
Phong Quang hiện tại chỉ nghĩ đến Lăng Cứu Sinh liền cảm thấy người nhà mình sẽ có khả năng gặp nguy hiểm. Rốt cuộc thì trong nguyên tác, Lăng Cửu Sinh chính là người sẽ tàn sát cả nhà cô. Địch đang ở trong tối, nên lúc này Phong Quang có thấy hoang mang lo sợ cũng là điều dễ hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận