Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 34: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 34: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 34: Công lược võ lâm minh chủ
Thích Trường An thấy cô mếu, sắp khóc ra đến nơi, hắn tiến lên một bước, đến gần cô hơn, cố hết sức khiến giọng mình dịu dàng hơn nữa,"Phong Quang, làm sao vậy?"
"Thích Trường An..."
Phong Quang cắn môi, khuôn mặt cô hiện cảm xúc tự ghét bỏ chính mình,"Tam sư huynh là người cùng lớn lên với ta, tuy gần đây huynh ấy không thích chơi cùng ta, mà thích tìm Hoa Nhan chơi cùng nhưng rốt cuộc huynh ấy vẫn là sư huynh ta, cũng thật sự từng làm bạn bên cạnh ta. Vậy mà hiện tại ta cảm thấy cho dù ngươi làm bị thương huynh ấy, ta vẫn muốn cứu ngươi ra ngoài, ngươi nói xem có phải ta rất xấu xa hay không?"
Thích Trường An còn tưởng là đại sự gì, sau khi nghe cô kể ra như vậy, hắn lại buồn cười, nhẹ nhàng nắm cánh tay cô, ôm cô vào lòng. Khi Phong Quang dựa lên ngực hắn, cả thân mình cô liền cứng đờ.
"Phong Quang không phải nữ nhân xấu xa, trong lòng mỗi người đều có một cái cân, luôn luôn phân chia nặng nhẹ, cho dù là cha mẹ có hai đứa nhỏ, bọn họ cũng sẽ có lúc bất công."
Cằm Thích Trường An đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói:
"Những điều đó đều là lẽ thường của con người. Ví dụ ngay như, nếu hôm nay Phong Quang và Hoa Nhan đồng thời gặp nguy hiểm, ta đoán... Tam sư huynh của nàng cũng sẽ lựa chọn cứu người sau."
Chuyện này không phải không có khả năng, trong lòng Phong Quang biết, sức hút của người làm nữ chính như Hoa Nhan lớn đến mức nào.
Thích Trường An lại nói:
"Ta vẫn tin bản tính con người vốn ác. Người từ lúc vừa được sinh ra, khi vẫn chưa bị giáo điều của thế gian trói buộc, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, như giẫm con kiến, đào tổ chim... Đó không phải hành vi giết hại sinh mệnh khác à? Nhưng những người khác lại định nghĩa những hành vi ngang ngược đó là trẻ con không hiểu chuyện. Phong Quang, mỗi người ngay từ đầu đều xấu xa cả, bởi không ai có thể thực sự đối đãi với mọi người bằng ánh mắt bình đẳng, mà cái gọi là thánh nhân có thể bình đẳng đối đãi mọi người, chẳng qua cũng chỉ là ông ta dùng ranh giới đạo đức để trói buộc chính mình phải làm như vậy thôi."
Khó có khi Thích Trường An lại nói một đoạn dài như vậy, Phong Quang nghe mà đầu óc choáng váng, rồi lại không tìm thấy điểm nào có thể phản bác được. vốn ác, trẻ con mới sinh ra sẽ không hiểu được rằng phải săn sóc cha mẹ, cho nên khi cha mẹ mệt nhọc cả ngày muốn nghỉ ngơi, chúng vẫn có thể làm càn mà nửa đêm khóc lóc, khi không chiếm được thứ mình muốn, chúng cũng có thể không giữ hình tượng mà la to, mà khi đối mặt với những sinh mệnh nhỏ yếu đó, chúng sẽ muốn nhốt những sinh mệnh nhỏ này trong lồng sắt... Chờ chúng chơi đủ rồi thì những động vật nhỏ kia cũng đã sớm mất đi sức sống.
Vì sao người trưởng thành lại có thể phân biệt đúng sai? Chẳng qua là vì bọn họ đã tiếp nhận sự trói buộc của đạo đức và pháp luật mà thôi.
Cho nên, Thích Trường An nói con người vốn ác cũng không sai chỗ nào...
Phong Quang chợt khựng lại, cô lắc đầu mình, ánh mắt không tốt nhìn Thích Trường An nói:
"Ta đúng là không nghĩ tới, năng lực tẩy não của nhà ngươi cũng thuộc hạng nhất."
Vừa rồi chỉ suýt chút nữa là cô đã tiếp thu bộ lý luận "tính người vốn ác" này của hắn rồi.
Thích Trường An hơi khom lưng, càng ghé sát vào mặt cô hơn nữa, hình ảnh phản chiếu từ trong mắt hắn là khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, trong đôi mắt đó như có ánh sáng ấm áp xẹt qua vậy,"Nhưng Phong Quang sẽ không phản bác ý kiến của ta rằng mỗi người đều có lòng riêng, đúng chứ?"
"Mỗi người đều có lòng riêng..."
Phong Quang nhìn hắn,"Nhưng bọn họ đều nói, Thích đại minh chủ Thích Trường An ngoại trừ hy vọng võ lâm hoà bình thì chính là một người không có ham muốn. Kiểu người giống như ngươi vậy cũng sẽ có lòng riêng sao?"
"Ta đương nhiên cũng có lòng riêng"
"Lòng riêng của ngươi là gì?"
Tay Thích Trường An áp lên gương mặt cô, hắn hơi mỉm cười,"Lòng riêng của ta chính là, ta phải có được nàng."
Phong Quang ngẩn ra, thần trí như chìm sâu trong đôi mắt ôn nhu của hắn. Trong một thoáng chốc, cô mất đi năng lực tự hỏi.
"Phong Quang không cần cảm thấy kinh ngạc."
Dường như sợ cô giật mình, Thích Trường An nhẹ giọng nói khẽ,"Ta vốn chẳng phải thánh nhân gì, người đời đều nói ta không có ham muốn, ©fñna chẳng aua là vì trond suết hơn hai mui năm dua. †a vẫn chưa aăn được thứ mình muốn mà thôi. Ta cũng từng tự hỏi một thời gian rất dài, rằng điều ta muốn rốt cuộc là gì? Nhưng quyết định phải có được nàng lại được đưa ra chỉ trong chưa đầy nháy mắt."
Phong Quang đương nhiên đang ở trong trạng thái ngây ngẩn, lời này của Thích Trường An nghe không giống một lời tỏ tình đúng tiêu chuẩn, nhưng không hiểu sao lại có bản lĩnh khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Vào giờ phút này, cô căn bản không nhớ rõ chuyện mình muốn rời khỏi vòng ôm của hắn, chỉ là khi tìm lại được giọng nói của mình, cô liền không dám tỉn mà hỏi:
"Lời ngươi nói có ý gì? Ngươi muốn có được ta... là coi ta như một thứ hàng hóa sao?"
"Phong Quang không phải là hàng hóa."
Ngón tay có khớp xương rõ ràng của Thích Trường An nâng cằm cô lên, hắn lằng lặng nhìn cô một hồi lâu, mới híp mắt cười nói:
"Ta muốn nàng trở thành tân nương của ta."
Cô mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh như sắp hỏng mất,"Ngươi... Người nói..."
"Không sai, ta thích nàng."
Thích Trường An lại hơi cúi đầu, liền chạm vào môi cô, đôi mắt cô trong khoảnh khắc này vì giật mình mà trợn to một chút. Hắn lại dán lên cánh môi cô, nói:
"Phong Quang sẽ không cho rằng, trong khoảng thời gian này ta ra sức lấy lòng nàng như vậy, muốn có được tình cảm của nàng vẫn là không có ham muốn chứ?"
"Thích, Thích Trường An..."
Độ ấm trên môi khiến cô chỉ có thể phát ra tiếng lắp bắp, cô cảm thấy một loại kích thích xưa nay chưa từng có. Không sai, chính là kích thích.
Bởi vì hiện tại Thích Trường An vẫn là Thích Trường An, nhưng cũng lại không giống Thích Trường An trước kia.
"Ta chưa từng cố lấy lòng một người như vậy, sau mỗi lần suy nghĩ thật lâu, lại tính toán thật nhiều, ta mới có thể xác định tư thái tốt nhất của bản thân để đến gặp nàng. Tất cả những điều ta làm đó... Phong Quang, tất cả đều là vì ta muốn nàng có thể cam tâm tình nguyện trở thành nữ nhân của ta."
Phong Quang còn chưa kịp hồi phục tỉnh thần từ trong chấn động, Thích Trường An đã thực sự hôn lên môi cô. Đầu lưỡi hắn cạy mở hàm răng thể không muốn chừa lại chút không khí nào cho cô.
Phong Quang chưa từng trải qua nụ hôn cuồng nhiệt lại tràn đầy cảm giác bị chỉnh phục như vậy, ít nhất là không có trong trí nhớ của cô. Hai chân cô nhữn ra, rất nhanh không còn sức lực, may mà có Thích Trường An ôm eo cô, nên cô mới không té ngã trên mặt đất.
Thật lâu sau, môi rời môi, mang theo một sợi chỉ bạc.
Mặt Phong Quang càng thêm đỏ bừng, cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc này của mình nhất định là lòng xuân rạo rực, liền không nhịn được mà nâng tay muốn che kín mặt mình.
Nhưng Thích Trường An đã bắt được tay cô, không chỉ có thế, hắn lại cúi đầu, ôn nhu vươn đầu lưỡi, liếm hết đi sự ướt át dính trên môi cô.
Phong Quang dường như cảm thấy đỉnh đầu mình bốc khói, thậm chí hoảng hốt nghe được tiếng nước mở ào ào, lại đến một tiếng pháo hoa nở rộ, cô nghĩ mình sắp nổ tung mất.
Trước nay cô vẫn chưa từng không biết, nam nhân mặc hắc y, tràn ngập hương vị ôn nhu cấm dục này cũng có thể trêu chọc người ta đến thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận