Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 38: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 38: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 38: Công lược võ lâm minh chủ
Văn Hiên cũng không trực tiếp trả lời mình có phải Giáo chủ Ma giáo hay không, hắn chỉ nhìn Phong Quang bình tĩnh nói:
"Chỉ một câu đơn giản, tiểu sư muội đã tin ta là Giáo chủ Ma giáo sao?"
Phong Quang còn chưa đáp lại, Thích Trường An đã kéo cô ra phía sau mình, hắn cong môi cười,"Không có lửa làm sao có khói, không có lỗ hổng sao có gió lọt vào. Ta nghĩ, Văn Các nói như vậy cũng là có nguyên nhân."
"Nhị sư đệ nói thế, đương nhiên cũng có khả năng để giúp bản thân thoát tội."
Văn Hiên nói ôn tồn, lời này nghe ra cũng không phải không có lý.
Thích Trường An nhìn về phía Văn Các, lại cười khẽ một tiếng,"Nếu Văn Các công tử đã tố cáo Văn Hiên công tử uy hiếp ngươi, không biết ngươi có thể nói kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút?"
"Ta
Văn Các nhìn Văn Hiên, thần sắc trở nên kiên nghị, hắn nói từng câu rõ ràng:
"Không lâu trước đây, ta gặp được Hoa Nhan cô nương đang hoảng hốt tìm đường tại hậu hoa viên, ngay lúc đó nàng đang chạy trốn khỏi sự truy đuổi. Nàng nói cho ta biết, nàng phát hiện thân phận thật sự của Đại sư huynh. Ngay sau khi nàng nói cho ta biết chuyện này, Đại sư huynh liền đuổi theo, mà điều khiến ta không cách nào tin nổi chính là... võ công của Đại sư huynh lại quỷ quyệt khó lường như vậy, ta không hề có sức đánh trả"
"Văn Hiên hắn... võ công của hắn vậy mà lại lợi hại hơn ngươi?"
Hạ Triều đương nhiên có nghỉ vấn. Văn Các nói:
"Sư phụ, chúng ta đều bị hắn lừa, chúng ta đều nghĩ rằng hắn chỉ giỏi việc trồng hoa, cho nên võ công thấp kém, nhưng đó chỉ là hắn che giấu quá sâu thôi. Hắn bắt Hoa Nhan, dùng tính mạng của Hoa Nhan uy hiếp ta, để ta thay hắn làm một chuyện... Những việc tiếp theo, mọi người đều đã biết."
"Xem ra, trong lòng Văn Hiên công tử cũng biết, chuyện ve băng có thể cứu Văn Đình chẳng qua chỉ là một cái bẫy mà thôi."
Đôi mắt Thích Trường An mang ý cười,"Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Văn Hiên công tử cũng cần bảo đảm tuyệt đối không sơ sẩy, cho nên mới nah# biên nhán để Văn Các câng †W thav nawØi xử lứ chuvên này."
Nếu kế hoạch thành công, vậy có thể chấm dứt mối họa sau này, nếu không thành công, thì người chết sẽ chỉ là Văn Các, còn Văn Hiên vẫn có thể vô tội đứng ngoài cuộc.
"Sư phụ, sư nương, tiểu sư muội..."
Văn Các thống khổ nói:
"Ta biết ta không nên hại Tam sư đệ, nhưng... Nhưng ta không cách nào trơ mắt nhìn Hoa Nhan cô..."
Phong Quang bỗng nhiên lên tiếng "Nhị sư huynh, huynh sai rồi."
"Ta sai rồi..."
Văn Các lẩm bẩm lặp lại một câu này.
"Nếu hắn muốn giết Hoa Nhan, vậy thì sớm từ lúc Hoa Nhan bắt gặp hắn hành hung Tam sư huynh, hắn đã giết cả Tam sư huynh và Hoa Nhan rồi."
Phong Quang đứng phía sau Thích Trường An, Văn Hiên không nhìn thấy vẻ mặt cô, hắn theo thói quen mỉm cười,"Tiểu sư muội rất hiểu ta sao?"
"Ta không hiểu ngươi, ta chỉ biết ngươi sẽ không giết Hoa Nhan mà thôi. Nếu ta không đoán nhầm, A Cửu mà Hoa Nhan gặp được cũng là ngươi. Có lẽ... có lẽ Đại sư huynh ngươi còn có rất nhiều thân phận mà chúng ta không biết, rốt cuộc thì người đời đều nói, thuật dịch dung của Giáo chủ Ma giáo không ai có thể so được."
"A Cửu quả thật là ta."
Ngay thời điểm Văn Hiên thừa nhận thân phận này, lớp ngụy trang Đại đệ tử Tàng Binh Phủ cũng hoàn toàn bị bóc trần, hắn hiện tại chỉ là Giáo chủ Ma giáo Lăng Cửu Sinh mà thôi.
Vào giờ phút này, ngay cả Hạ Triều cũng không thể không tin, ông nổi giận:
"Tả Thủ Đạo đã chết, Tiêu đại hiệp rơi vào ảo giác, Văn Đình trúng độc hôn mê hiện tại... tất cả những điều này đều do người gây ra?"
"Hạ phủ chủ cần gì phải hỏi câu này?"
Khí thế quanh thân Văn Hiên bỗng nhiên biến đổi, hắn khoanh tay mà đứng, vẻ xuất trần trước đây đã hoàn toàn thay bằng vẻ cuồng ngạo, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, hiện vẽ tà mị mà Phong Quang chưa bao giờ thấy được,"Bạch đạo các ngươi vẫn luôn miệng gọi Thánh giáo chúng ta là Ma giáo. Nếu đã là ma, vậy cũng nên không chuyện ác nào không làm mới phải." "Ma giáo trước nay hành sự không từ thủ đoạn." Thích Trường An khẽ cong môi mỏng,"Các hạ có thể lấy thân phận Văn Hiên ẩn núp trong Tàng Binh Phủ nhiều năm, tại hạ bội phục."
Văn Hiên... Không, hiện tại nên gọi hắn là Lăng Cửu Sinh,"Thích minh chủ có thể chứng minh sự trong sạch của mình trong tình hình như thế, đúng là một nước cờ hay."
"Lăng giáo chủ cũng có thể yên tâm, ta chỉ thả Hoa Nhan cô nương ra mà thôi, vẫn chưa gây thương tổn gì cho nàng ta cả."
Thích Trường An cười như không cười nói một câu.
Lăng Cửu Sinh khẽ nhếch khóe miệng, lại không có ý cười, những người khác cũng liền không biết thái độ của hắn đối với câu này rốt cuộc ra Sao.
Thích Trường An và Lăng Cửu Sinh, hai nam nhân này có khí thế hoàn toàn khác biệt, nếu nói tình cảnh hiện tại là toàn bộ bạch đạo đối đầu với Lăng Cứu Sinh, chỉ bằng nói là hai nam nhân Thích Trường An và Lăng Cứu Sinh đang giằng co mới đúng.
Không khí trong phòng trong một khắc này chìm vào tĩnh mịch.
Trong loại thời điểm như thế, Phong Quang lại bóp tay Thích Trường An, cô cắn răng phát ra một câu nói.
"Huynh lén gặp Hoa Nhan sau lưng ta?"
"Phong Quang minh giám."
Thích Trường An rất không có cốt khí cúi đầu nói:
"Ta chỉ cầm đi một cây trâm của nàng ta, ngoài ra ngay cả một ngón tay nàng ta, ta cũng không chạm tới."
Phong Quang nghe xong lời nói tỏ lòng trung thành của Thích Trường An, tâm tình liền dễ chịu hơn một chút, cũng ngừng ngược đãi cánh tay Thích Trường An, dù sao cô cũng không quên hiện tại là trường hợp gì. Ngoan ngoãn đứng im, cô coi như không nhìn thấy ánh mắt những người khác đang dồn về mình.
Lúc này dù Hạ Triều có là kẻ ngốc thì đã nhìn ra chút gì đó rồi. Giữa mày ông hiện vẻ giận dữ, vừa định nói gì thì Vương Từ đã kéo tay ông lại khẽ lắc đầu.
Thời điểm này không thích hợp nói đến việc riêng. Hạ Triều này tính tình không tốt tại thích làm bừa không theo quy củ, nhưng ông có một ưu điểm rất lớn, đó chính là cực kỳ nghe lời vợ. Ông lại nhìn Thích Trường An đang đứng sát con gái mình một cái, yên tặng mà nuốt cơn tức này. Thích Trường An cười,"Lăng giáo chủ, nếu thân phận của ngươi đã bại lộ. Ta nghĩ ngươi cũng nên biết, nếu hôm nay ngươi muốn rời khỏi nơi này, đó sẽ là một chuyện hết sức khó khăn."
"Tuy khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể."
Lăng Cửu Sinh không vội không hoảng, vẫn bình thản thong dong như cũ.
Lúc này, Văn Các đã được giải huyệt, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Văn Hiên "Đại sư huynh... Ngươi vẫn Đại sư huynh của chúng ta sao? Tình cảm nhiều năm như vậy tới giờ, chẳng lẽ đều là giả?"
"Hiện tại nhắc đến tình nghĩa sư môn, không khỏi cũng quá mức buồn cười."
Khóe môi Lăng Cửu Sinh khẽ nhếch, vẻ thanh nhã lạnh nhạt trước đây đã không còn, hiện tại chỉ có tà mị vô tình mà thôi,"Cái gọi là tình nghĩa sư môn chính là Nhị sư đệ ngươi có thể vì một nữ tử quen biết chưa tới một tháng mà nỡ lòng hạ sát thủ với Tam sư đệ sống bên cạnh nhiều năm. Phần tình nghĩa này, Nhị sư đệ ngươi cảm thấy rất tự hào à?"
Tiếng "Nhị sư đệ" này, Lăng Cửu Sinh nói ra đầy sự châm chọc.
Sắc mặt Văn Các trắng bệch, hắn há miệng thở dốc, tại không nói được lời nào. Lăng Cửu Sinh nói không sai, từ khi Văn Các hắn chấp nhận uy hiếp này, hắn cũng đã trở thành kiểu người mà chính bản thân vẫn luôn khinh thường trong dĩ vãng.
Phong Quang bỗng nhiên lên tiếng,"Cho nên, ngươi ẩn núp ở Tàng Binh Phủ nhiều năm, dáng vẻ không tranh với đời gì đó cũng là giả vờ, bất luận việc đối tốt với ta, hay với Nhị sư huynh, Tam sư huynh, chẳng qua đều là thủ đoạn để người ngụy trang bản thân thêm kín đáo mà thôi."
"Tiểu sư muội..."
"Ngươi đừng có gọi ta là tiểu sư muội!"
Giọng Phong Quang bỗng nhiên cao hơn, trong đó chứa một phần ý lạnh,"Hiện tại nhìn thấy ngươi, chỉ càng khiến ta có cảm giác... Nếu trong nhiều năm như vậy, ta chỉ cần hơi làm sai chuyện gì đó, ngươi cũng liền không chút do dự giết ta như giết Tam sư huynh, thì cẩn thận ngẫm lại, tính tình ta không tốt, trước kia còn gây thêm phiền toái cho ngươi, cũng thật đa tạ ngươi nương tay, để cho ta sống."
Cái gọi là cốt truyện thì ngay từ đầu đã lệch khỏi quỹ đạo, trở nên rối tỉnh rối mù, nhưng Phong Quang sẽ không quên, Lăng Cửu Sinh là một nam nhân tàn nhẫn cỡ nào, sự ôn nhu của hắn sẽ chỉ dành cho nữ chính Hoa Nhan Thậm chí, trong đoạn cuối cốt truyện, hắn còn tàn sát sạch sẽ toàn Sự châm chọc trong tời Phong Quang nói rất rõ ràng, Lăng Cửu Sinh hơi trầm mặc trong chốc lát, rồi không cảm xúc mà nói:
"Hạ tiểu thư nói rất đúng, nếu không phải vì ngươi là tiểu thư Tàng Binh Phủ, giết ngươi sẽ gặp rất nhiều phiền toái, bằng không."
Bằng không hắn đã sớm động thủ sao?
Phong Quang chậm rãi nắm chặt tay Thích Trường An, chỉ trong một khắc này, cô lại càng xác định một ý nghĩ,"Thích Trường An, không thể để hắn rời khỏi Tàng Binh Phủ. Giết hắn."
Lăng Cửu Sinh hơi giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận