Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 40: Công lược võ lâm minh chủ (Kết)

Quyển 31 - Chương 40: Công lược võ lâm minh chủ (Kết)Quyển 31 - Chương 40: Công lược võ lâm minh chủ (Kết)
"Cha... con không sao cả..."
Phong Quang trả lời một câu, lại muốn nhìn về phía Thích Trường An.
Chẳng qua Hạ Triều lại lưu loát chắn trước mắt Phong Quang, ông nổi giận đùng đùng nói với Thích Trường An:
"Thích Trường An, chuyện ngươi dám ra tay với nữ nhi của ta này, chúng ta sẽ không để yên!"
Dứt lời, ông liền kéo tay Vương Từ, Phong Quang rời đi , nhìn dao găm đang bị Thích Trường An giẫm dưới chân, có lẽ những người khác đều không chú ý tới, nhưng Vương Từ vốn tính cẩn thận vẫn thấy được.
Bà lại ngẩng đầu nói:
"Hẳn Thích minh chủ sẽ không để Phong Quang biết đây là một con dao vẫn chưa mài sắc"
Đao chưa mài sắc, tất nhiên sẽ không làm người ta bị thương được.
Thích Trường An khẽ mỉm cười,"Hạ phu nhân, Phong Quang không cần biết điều này, chẳng phải sao?"
"Thích minh chủ là rồng phượng trong loài người, lại tỉnh thông văn võ, tuấn tú lịch sự, hẳn những nữ tử có hứng thú với ngươi không phải số ít, mà theo ta thấy, Thích minh chủ đường như rất không có tin tưởng với tình cảm Phong Quang dành cho ngươi?"
Vương Từ tuy cười, nhưng ý bà đã rất rõ, ngươi dám nghỉ ngờ nữ nhi của ta chân đứng hai thuyền? Lại quay đầu ăn cỏ cũ
Thích Trường An rất lịch sự cong khóe mắt, cười hết sức vô hại đơn thuần,"Ta không phải không tin Phong Quang, mà là không tự tin vào chính mình."
"Như thế... thật ra lại khó có được."
Vương Từ bình thản nói một câu, xem ra bà đã hiểu rõ, vị Thích đại minh chủ này tình sâu vô cùng, so với tình cảm của con gái bà còn sâu sắc mãnh liệt hơn.
Thông thường, người chìm sâu nhất trong tình cảm mới có thể là người thiếu tự tin nhất, cũng sợ hãi mất đi người kia nhất.
Vương Từ cười xoay người, chỉ để lại một câu:
"Thích minh chủ không cần lo lắng, cha Phong Quang rồi sẽ đồng ý chuyện của ngươi và Phong Quang." nghĩa là hắn đã được mẹ vợ chấp nhận. Có sự đồng ý Vương Từ, vậy Hạ Triều cũng không còn là vấn đề gì nữa, Thích Trường An tâm tình không tệ nhặt dao găm trên mặt đất lên, ở trong tay hắn, cũng dưới ánh mắt hắn, thanh dao găm này biến thành bột phấn, biến mất không để lại dấu vết gì. Có một số việc, đã định trước rằng Phong Quang sẽ vĩnh viễn không biết.
Giáo chủ Ma giáo Lăng Cửu Sinh năm nay đã hai mươi hai tuổi, nhưng thân phận Văn Hiên lại chỉ có mười chín mà thôi. Văn Hiên vào được Tàng Binh Phủ nhiều năm như vậy, chẳng qua là vì trước đó Lăng Cửu Sinh đã sử dụng Súc cốt công, khiến bản thân trở lại dáng vẻ niên thiếu để trà trộn vào Tàng Binh Phủ.
Lý do hắn muốn trà trộn vào Tàng Binh Phủ rất đơn giản, Tàng Binh Phủ ngoại trừ có thể chế tạo những binh khí tốt nhất trên đời thì còn là môn phái có thế lực lớn nhất trong bạch đạo. Văn Hiên lấy thân phận Lăng Cửu Sinh trở về Ma giáo, có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu kỹ thuật đúc tạo của Tàng Binh bị Ma giáo sử dụng. Sau khi mời chưởng môn của Thẩm gia "Châm Vàng" tới, Văn Đình rốt cuộc cũng tỉnh lại. Tuy hắn đã tỉnh, nhưng muốn khôi phục công lực vẫn cần thêm một thời gian, Văn Các hiện tại đang dốc lòng chăm sóc hắn, đại khái là để đền bù tội lỗi của mình.
Sự tình dường như tạm thời chấm dứt, Tàng Binh Phủ sau đó không lâu cũng bắt đầu treo đầy đèn lồng đỏ, dán chữ hỉ khắp nơi.
Khi Hoa Nhan tìm tới gặp Phong Quang, Phong Quang đang chọn lựa áo cưới cho mình. Hoa Nhan bước qua, sau đó hết sức sầu lo mà nói:
"Biểu tỷ... tỷ thật sự định gả cho Thích mỉnh chủ sao?"
"Thiếp cưới đã phát ra rồi, ta đương nhiên phải gả."
Tâm tình Phong Quang không tệ, nhìn thấy Hoa Nhan cũng có thể cười, chẳng qua tầm mắt cô từ đầu đến cuối vẫn đều nhìn chăm chú vào đám vải dệt màu đỏ kia.
Hoa Nhan lại vội la lên:
"Nhưng biểu tỷ, tỷ và Lăng Cửu Sinh mới là một đôi!"
"Ngươi nói gì?"
Phong Quang rốt cuộc nhìn về phía Hoa Nhan.
Hoa Nhan biết mình đã lỡ miệng, cô ta cắn cắn môi,"Ý ta là... biểu tỷ không thích Văn Hiên công tử sao?"
"Vậy chẳng lẽ ngươi không thích A Cửu của ngươi sao?"
Hoa Nhan khựng lại, không đáp được lời nào.
Bắt đầu từ khi tiến vào thế giới này - thế giới tiểu thuyết của cô ta Đế, dễ dàng giúp cô ta suôn sẻ tung hoành. Nhưng cô ta nghĩ sai rồi, từ lúc bắt đầu, cái gọi là cốt truyện đã không còn tồn tại.
Cô ta không biết, vì sao Phong Quang lại ở bên Thích Trường An, cô ta cũng không biết, vì sao một vai phụ nhỏ không đáng chú ý như Đại sư huynh Tàng Binh Phủ lại là Giáo chủ Ma giáo Lăng Cứu Sinh, hơn nữa Lăng Cửu Sinh này còn không thành đôi với Hạ Phong Quang.
Thậm chí... cô ta còn không hiểu rõ, vì sao A Cửu cô ta thích lại là Lăng Cửu Sinh ngụy trang thành.
Tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng cô ta không biết, Hoa Nhan cảm thấy sợ hãi, nữ chính dưới ngòi bút của cô ta không ở bên nam chính, mà cô ta... cô ta xuyên đến đây, trở thành một nhân vật tép riu trong cốt truyện, thế mà lại thích A Cửu do Lăng Cửu Sinh ngụy trang thành?
Hoa Nhan muốn hết thảy mọi chuyện trở lại quỹ đạo tựa như chỉ có vậy, mới có thể giúp cô ta giảm bớt một chút cảm giác bất an về tương lai trong lòng mình.
Nhưng cô ta cũng có điều do dự, nếu Phong Quang thân là nữ chính lại không thành đối với nam chính Lăng Cửu Sinh, vậy chẳng phải là... cô ta sẽ có cơ hội?
Mãi không thấy Hoa Nhan trả lời, Phong Quang cũng không nóng nảy, mà chỉ khẽ cười, nói với vẻ không rõ cảm xúc:
"Ngươi có thích A Cửu hay không, hoặc ngươi có thích Lăng Cửu Sinh hay không cũng đều không liên quan tới ta. Lăng Cửu Sinh tuy là Giáo chủ Ma giáo, nhưng nói thực, hắn có vẻ ngoài không tệ, võ công cũng không thấp, nếu ngươi thích hắn cũng là chuyện rất bình thường."
"Tạ,
Hoa Nhan bị người ta phát hiện tâm tư, trong lòng cũng khó tránh cảm thấy xấu hổ, cô ta lại rối rắm hồi lâu, ngồi xuống ghế trước mặt Phong Quang, vần vò chiếc khăn của mình, nói:
"Nhưng... nhưng Lăng Cửu Sinh cũng là Văn Hiên, mà Văn Hiên công tử... lại thích biểu tỷ"
"Thuốc có thể uống bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy."
Phong Quang không chọn vải dệt nữa, giọng điệu của cô cũng không quá tốt đẹp,"Văn Hiên chẳng qua là thân phận hắn dùng để ngụy trang ở bạch đạo mà thôi. Chẳng lẽ ngươi không biết, hắn đối đãi với Nhị sư huynh, Tam sư huynh ta như thế nào sao? Cái gọi là thích cùng tình cảm sư huynh đệ của Văn Hiên liệu có thể đáng mấy đồng tiền?" "Đương nhiên tất cả đều là giả."
Phong Quang trả lời không cần nghĩ ngợi. Cô tự nhận thức được vị trí của mình. Ở thế giới này cô chỉ là nữ thứ, nam chính sẽ chỉ thâm tình với nữ chính mà thôi, cho dù hắn có tỏ ra tốt với nữ thứ như thế nào thì cũng chỉ vì có mục đích. Quả thực, trước khi biết Văn Hiên là Lăng Cửu Sinh, cho dù Phong Quang không còn thích hắn, nhưng trước sau vẫn còn tình cảm sư huynh muội. Mà sau khi cô biết Văn Hiên chính là Lăng Cửu Sinh, tình nghĩa sư huynh muội từ nhỏ này cũng liền hóa thành hư ảo.
Hoa Nhan không hiểu vì sao Phong Quang có thể chắc chắc tình cảm của Lăng Cửu Sinh đối với mình đều là giả như vậy. Cô ta thích A Cửu không sai, nhưng cô ta vẫn không xác định được, liệu có phải cô ta cũng thích Lăng Cửu Sinh hay không. Ở trong mắt cô ta, Lăng Cửu Sinh cũng không tuyệt tình với Phong Quang như Phong Quang vẫn nghĩ, có lẽ, sự để ý của Lăng Cửu Sinh đối với Phong Quang vẫn chưa thể coi là thích, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một chút tình cảm.
Hoa Nhan chợt có chút phiền muộn trong lòng ngay khi thân phận Lăng Cửu Sinh của Văn Hiên bị lộ, tất cả tình cảm của hắn cũng hoàn toàn bị xem là dối trá, nhóm sư đệ, sư muội lúc trước của hắn cũng đều không còn tin tưởng hẳn, nhưng Hoa Nhan vẫn luôn cảm thấy, cho dù Văn Hiên là Lăng Cửu Sinh, thì trong suốt những năm tháng này, trước sau gì cũng vẫn có một chút tình cảm thật.
Nếu thật sự lấy góc nhìn của Thượng Đế mà nhìn thấu tất cả, Phong Quang nhất định sẽ cảm thán một câu, Hoa Nhan và Lăng Cửu Sinh cuối cùng có thể đến với nhau cũng không phải không có lý do gì.
Không lâu sau đó, Hoa Nhan rời đi, thoạt nhìn cô ta có vẻ tâm sự nặng nề.
Nhưng Phong Quang không để ý, cô rốt cuộc cũng chọn ra được tấm vải mình thích để tú nương đem đi may áo cưới. Mặt trời lặn, mặt trăng lên, Phong Quang thổi tắt đèn, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bỗng nhiên bị một người ôm lấy.
Cô còn chưa kịp kêu thành tiếng, nam nhân đã che kín miệng cô, nhẹ giọng nói bên tai cô:
"Phong Quang, là ta."
Giọng nói này quen thuộc như vậy.
Phong Quang dừng một chút, cô bắt được tay hắn đang che miệng mình, xoay người lại liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nương theo ánh trăng mà nhìn hắn,"Không phải đã nói trước khi thành thân không thể gặp mặt à? Sao chàng lại tới đây?" "Ta không chờ kịp."
Thích Trường An thấp giọng cười, sau đó liền hôn lên môi cô.
Phong Quang khẽ kêu một tiếng, thừa dịp lý trí vẫn còn, cô vội đẩy hắn ra, nói:
"Nếu bị cha ta phát hiện...
"Không cần lo lắng, nhạc phụ đại nhân đã uống say, đến sáng ngày mai cũng chưa tỉnh lại được."
Tửu lượng của Hạ Triều rất tốt, xem ra Thích Trường An vì muốn chuốc say ông mà đã uống không ít rượu.
Phong Quang chưa từng thấy dáng vẻ say rượu của Thích Trường An, hiện giờ lại cảm thấy cho dù cả người hắn có đẩy mùi rượu mà cô không thích, cô vẫn cảm thấy hắn rất mê người,"Thôi được rồi... Nếu cha ta không tới quấy rối..."
Cô khẽ cười, kéo lấy cổ áo hẳn, ngay khi Thích Trường An không nghĩ tới, cô đã đẩy ngã hẳn lên giường, tiếp theo, cô cũng nhào vào trên người hắn.
"Thích Trường An..."
"Ừm?"
Giọng hắn hơi khàn khàn.
Phong Quang rướn người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn,"Ta thích chàng..."
"Ta biết."
Thích Trường An xoay người đảo ngược vị trí, hằn nhẹ nhàng đè cô dưới thân, một bàn tay hắn đã lần mò cởi đai lưng trên người cô,"Phong Quang thích ta, ta cũng rất thích Phong Quang..."
Phong Quang ngọt ngào cười một tiếng, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cùng lúc đó, nụ hôn dịu dàng tại một lần nữa đặt lên môi cô.
Cô nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự bình yên của giờ khắc này.
Ánh trăng thẹn thùng trốn vào tầng mây, trong phòng không một chút ánh sáng.
Trên đời này, không có chuyện gì tốt đẹp hơn "lưỡng tình tương duyệt."(1)
*xwx*xx*x*x*x*x**
(1)Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên cùng vừa ý nhau, tình yêu từ hai phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận