Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 44: Ngoại truyện 4 (Thích Trường An)

Quyển 31 - Chương 44: Ngoại truyện 4 (Thích Trường An)Quyển 31 - Chương 44: Ngoại truyện 4 (Thích Trường An)
Cao thủ đứng đầu trong giang hồ cũng chỉ có mấy người đó, Tả Thủ Đạo vừa chết, bạch đạo nhất định sẽ tìm kiếm người thay thế, mà Văn Đình chính là một lựa chọn có triển vọng rất cao.
Nhưng chỉ một mình Văn Đình thì có thể không được việc, bởi so với Văn Đình, địa vị của Hạ Triều trong chốn giang hồ mới là nhất đẳng, cho nên Văn Đình cần phải xảy ra chút chuyện, để Hạ Triều không thể không thay thế hắn mới tốt.
Cho dù Lăng Cửu Sinh không ra tay với Văn Đình, Thích Trường An cũng sẽ làm gì đó. Chẳng qua, khi vừa nhìn thấy Văn Hiên, Thích Trường An đã biết thân phận thật sự của hắn, cho nên Thích Trường An không vội, bởi nếu đã là Lăng Cửu Sinh, Văn Hiên chắc chắn sẽ không để người bạch đạo thuận lợi tham gia Chỉ Qua đại chiến.
Đương nhiên, trước đó Lăng Cửu Sinh vốn không nghĩ tới việc động thủ sau lưng, nhưng Thích Trường An đầu tiên là giết Tả Thủ Đao, sau đó lại đả thương Tiêu Bạch Thư, đó cũng tương đương với việc khiến Lăng Cửu Sinh không thể làm khác được. Người trên giang hồ đều cho rằng một loạt chuyện này đều do Ma giáo gây ra, vậy dù hắn có giết thêm một Văn Đình thì cũng đâu có gì khác?
Mặt Hạ Triều hiện rõ vẻ tức giận,"Thích Trường An... mục đích của ngươi là giết mọi người chúng ta. Ngươi tiếp cận Phong Quang, lại thành thân với Phong Quang, chẳng lẽ chỉ để khiến ta tin tưởng mà tham gia Chỉ Qua đại chiến này sao?"
Vào lúc này, điều Hạ Triều lo lắng nhất vẫn là con gái ông.
"Nhạc phụ đại nhân, ngươi sai rồi."
Khóe môi Thích Trường An cười mỉm như có như không, hết sức đơn thuần vô hại, giống hệt vẻ chính trực vô tư của hắn lúc trước.
Hắn chậm rãi nói:
"Giữa ta và Phong Quang là tình cảm chân thật."
Hạ Triều châm chọc nói:
"Ngươi lừa Phong Quang... mà còn không biết xấu hổ nói là tình cảm chân thật?"
"Ta không hề lừa gạt Phong Quang, chỉ là có chút chuyện ta không để nàng biết mà thôi. Phong Quang không cần biết mấy chuyện giang hồ này, nàng chỉ cần để ta chiều chuông thât tết là được." Khi Thích Trường An nói, thần thái vốn ôn nhu lại trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Hắn không muốn để Phong Quang hiểu biết quá nhiều sóng gió võ lâm, Phong Quang cũng không cần lo lắng mấy thứ đó, trong lòng cô chỉ cần có một mình hắn là được,"Phong Quang là thê tử của ta, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Lăng Cửu Sinh bỗng nhiên hỏi:
"Ngày ấy... Phong Quang bỗng nhiên nói với ta những lời đó, cũng là do người xúi giục, có đúng không?"
Hắn vẫn chưa nhắc đến mấy chữ thổ lộ tâm ý, là vì không muốn danh tiết của Phong Quang bị hao tổn.
"Không sai, là ta xúi giục."
Thích Trường An khẽ mỉm cười,"Ngươi là Giáo chủ Ma giáo, lại cực kỳ yêu quý tiểu sư muội này, nhưng ngươi đối đãi với Hoa Nhan cô nương cũng không bình thường, nên ta có chút tò mò, rằng ngươi sẽ cự tuyệt hay tiếp nhận. Nếu cự tuyệt. Phong Quang có hận ngươi không? Còn nếu ngươi tiếp nhận..."
Thích Trường An ngừng lại một giây. Vào giờ phút này, mọi người ở đây đều cảm thấy một loại áp lực không tên đang đè nén. Một lát sau, hắn lại nhẹ nhàng cười nói:
"Vẫn may, ngươi đã không tiếp nhận, cho nên ngươi mới có thể sống đến giờ."
Giọng Hạ Triều lạnh lẽo, lại thêm cảm giác hối hận,"Thích Trường An, ta không biết nhìn người, thế mà lại đồng ý gả Phong Quang cho người..."
Nếu ông chết, vậy Vương Từ và Phong Quang sẽ có kết cục thế nào đây? Thích Trường An người này thâm sâu khó đoán, hai mẹ con họ nhất định không phải đối thủ của hắn.
"Ngươi nên đồng ý."
Thích Trường An lười biếng cười,"Nếu ngươi không đồng ý, vậy Tàng Binh Phủ các ngươi đã sớm diệt môn. Mà ta, sẽ trở thành chỗ dựa duy nhất để Phong Quang dựa vào."
Tuy hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hiện tại không một ai hoài nghỉ tính chân thật trong lời của hắn. Nếu hắn thật sự diệt hết Tàng Binh Phủ cũng hoàn toàn không kỳ quái chút nào.
"Ngươi..."
Hạ Triều vừa nói xong một chữ liền ôm ngực, không thở nổi.
Thích Trường An lãnh đạm nói: các ngươi toàn thây."
Mấy người giang hồ sớm đã không còn sức lực cãi lại.
"Nếu là ta..."
Nhưng vào lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên, một bóng người nhỏ xinh mặc áo đỏ chậm rãi bước từ của đại điện vào, toàn bộ đại điện đều tràn ngập độc khí. Ngay từ giờ khắc cô bước vào, độc khí liền xâm nhập cơ thể, cô rất nhanh cảm thấy mệt mỏi, bước chân cũng bắt đầu lão đảo không vững, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Khi miễn cưỡng đi tới giữa đại điện, cô kiệt sức mà ngừng lại, chỉ có thể suy yếu cười,"Ngươi cũng sẽ cho ta toàn thây chứ?"
Dứt lời, thân thể cô cũng mất hết sức lực ngã xuống.
Khi sắp sửa chạm đất, nam nhân kia liền ôm cô vào trong lòng, hắn ôm cô thật chặt, trong nụ cười dường như có chút hoảng sợ, hắn nhẹ giọng nói,"Chẳng phải đã dặn nàng ở nhà ngoan ngoãn chờ ta trở lại sao? Thế nào lại đến đây rồi?"
"Ta lo cho ngươi và cha..."
Sắc mặt tái nhợt của cô khiến khuôn mặt nhỏ càng thêm mỹ diễm.
Đưa tay áp lên mặt hắn, cô nói nhẹ nhàng:
"Tướng công à, có phải ta đã sai lầm rồi không."
Phong Quang vốn không có tư cách lên thuyền đi Quan Tiên Đảo, cô cũng không phải Hoa Nhan, nên cô không gặp được một người lợi hại như Tái Phi Phi, nhưng tuy rằng không gặp được, cô lại có thể chủ động đi tìm một người có thể dẫn cô theo.
Người này chính là Tiêu Bạch Thư. Tiêu Bạch Thư nợ ân tình Phong Quang, nên dù hắn muốn cự tuyệt thỉnh cầu này, nhưng tính tình tri ân báo đáp của hắn lại khiến hắn không cách nào thẳng thừng cự tuyệt. Cho nên, hắn vẫn dẫn theo Phong Quang đến đây. Đương nhiên là lén lút dẫn đến.
Lý do Phong Quang muốn cùng tới đây cũng rất đơn giản, trượng phu và phụ thân cô đều ở Quan Tiên Đảo, mà trên đảo này còn có một Lăng Cửu Sinh thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm.
Thích Trường An và Hạ Triều đều không cho cô đi, nhưng cô vẫn không thể nào yên lòng, vì thế, cô gạt Vương Từ lén bắt Tiêu Bạch Thư dẫn mình theo tới. Dĩ nhiên, cô đã để lại thư dặn mẫu thân đừng lo lắng.
Nhưng trước nay Phong Quang vẫn chưa từng nghĩ tới, trước mắt cô sẽ xuất hiện một trường hợp như vậy. Thích Trường An là Đảo chủ Quan Tiên Đảo, mà hắn định giết tất cả người giang hồ. Phong Quang không thể không bước ra. Trong đại điện tràn ngập độc khí, cô chỉ biết chút võ mèo quào, lại không hề có nội lực, vì thế so với những người khác, cô càng bị độc phát nhanh hơn.
"Phong Quang."
Thích Trường An ôm cô, bước về ngồi xuống trên chủ vị. Hắn đưa một tay phủ lên bàn tay cô đang áp trên mặt hắn, ôn nhu nói:
"Đừng sợ, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì."
"Ngươi không... giết ta sao?"
Phong Quang khó khăn mở to mắt, chỉ cần hơi lơi lỏng, cô sẽ lập tức ngủ say,"Hay là vì... võ công của ta không lợi hại, trong giang hồ. địa vị của ta cũng không cao, cho nên... cho nên người mới không giết ta..."
"Vì sao Phong Quang lại nghĩ vậy?"
Hắn cúi đầu hôn lên trán cô, lầm bẩm nói:
"Ta yêu thương nàng còn đều không kịp, sao có thể giết nàng? Ngoan, uống thuốc giải, nàng sẽ không có việc gì."
Hư Ngôn bên cạnh trình lên một hộp gỗ nhỏ, trong hộp gỗ chính là thuốc giải.
Thích Trường An cầm thuốc giải đưa đến bên miệng Phong Quang, cô lại nghiêng đầu tránh khỏi.
Hắn nghỉ hoặc,"Phong Quang?"
Cô thu lại tay đặt trên mặt hắn, chỉ cố sức thở.
"Nàng đang trách ta không nói cho nàng biết thân phận của mình sao?"
Thích Trường An lấy lòng cười,"Rất xin lỗi, Phong Quang. Ta sai rồi, về sau ta sẽ không gạt nàng nữa. Nàng đừng giận ta, có được không?"
Tới bây giờ, hắn vẫn không rõ vì sao cô trầm mặc.
Phong Quang nhìn phụ thân cách đó không xa, Hạ Triều đã mất đi sức lực, chỉ còn có thể lo lắng sốt ruột nhìn cô.
Một bàn tay chạm vào gương mặt cô, cũng thành công khiến cô lần nữa quay đầu lại, nhìn thằng vào nam nhân đang ôm mình.
Thích Trường An gần sát mặt cô, nghiêm túc hỏi cô,"Phong Quang, nàng muốn rời khỏi ta sao?"
"Không phải."
Cô suy yếu động môi, lại phát ra một tiếng thở dài,"Ngươi biết không? Vì eao_ Vì eao khi †a biết Đai sử huvnh là Lăng Cửu Sinh. †a lai auvết đoán muốn ngươi giết hắn như vậy..."
"Bởi vì Phong Quang đã thích ta."
Cô nỗ lực cười một tiếng "Đúng vậy, ta thích ngươi. Nhưng tướng công à, ta thích ngươi, không có nghĩa là ta sẽ muốn một người khác phải chết... Lúc ấy... Lúc ấy ta muốn ngươi giết hắn, là vì ta biết... Hắn là Giáo chủ Ma giáo, hắn sẽ động tới người nhà ta..."
"Vậy sao?"
Ánh mắt hắn ảm đạm,"Ta không quan trọng bằng người nhà Phong Quang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận