Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 15: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 15: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 15: Công lược trạch nam game thủ
Phong Quang khựng lại, vội quay đầu. Không khéo liền thấy người kia chính là Tề Giác - người cô từng gặp một lần.
Tề Giác thấy Phong Quang quay đầu, liền cười hì hì nói:
"Bạn học Hạ, chúng ta lại gặp mặt."
"Sao cậu lại ở đây?"
Phong Quang đứng lên lui ra sau một bước, xem ra cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với Tề Giác này cả.
Tề Giác nhún vai, chỉ vào người đàn ông áo đen đang chăm chú xem di động, nói:
"Tôi tới tìm anh họ tôi đó."
Phong Quang nhìn người đàn ông ngồi trên ghế dài, đang tập trung nhìn chằm chằm di động, thầm nghĩ đúng là mình không đoán sai, hắn quả nhiên chính là anh họ lạc đường kia của Tề Giác.
Tề Giác vòng qua ghế dài, đi tới trước mặt Phong Quang, lần này, anh ta rất lịch sự mà nói:
"Xem ra trong khoảng thời gian anh họ tôi bị lạc này, bạn học Hạ vẫn luôn ở cạnh anh ấy. Tôi rất cảm ơn bạn học Hạ có thể dành nhiều thời gian như vậy để ở cạnh anh họ tôi."
"Tôi cũng đâu có cố ý muốn ở bên anh ta."
Người ta đang thật tình nói lời cảm tạ, Phong Quang lại trở nên mất tự nhiên, cô khoanh tay hừ một tiếng, tỏ vẻ đại tiểu thư cao ngạo,
"Chẳng qua vì tôi không có chuyện gì làm, nhàm chán nên mới ngồi chỗ này nghỉ ngơi một chút mà thôi. Giờ thì tốt rồi, trời cũng đã muộn, tôi về nhà đây."
Cô cầm túi đeo trên ghế lên, bước giày cao gót vang lên thành tiếng mà rời khỏi.
Tề Giác vội bước đến trước mặt Phong Quang, ngăn cô lại. Anh ta rất phong độ lịch thiệp nói:
"Hiện tại trời đã tối, bạn học Hạ trở về một mình chỉ sợ sẽ có nguy hiểm. Để cảm ơn bạn đã ở cạnh anh họ tôi lâu như vậy, chỉ bằng để tôi đưa bạn trở về nhé?"
Phong Quang trực tiếp lui ra sau một bước, quyết đoán cự tuyệt,"Không cần, tôi có thể gọi tài xế của tôi tới đón. tiểu thư xinh đẹp đứng ven đường chờ xe cũng là một chuyện rất nguy hiểm. Làm một người đàn ông có phong độ đủ tư cách..."
"Anh tránh ra cho tôi!"
Không đợi hắn nói hết lời, Phong Quang đã đá qua một cú. May mà Tề Giác trốn rất nhanh mới không bị một chiêu đoạn tử tuyệt tôn này của Phong Quang đá tới. Tể Giác sợ hãi vỗ vỗ ngực,"Nguy hiểm thật nguy hiểm thật... hạnh phúc nửa đời sau suýt nữa đã không còn..."
"Không biết xấu hổ."
Phong Quang lạnh mặt xì một tiếng khinh miệt.
"Sao đây lại là không biết xấu hổ, nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn cùng trường, cho dù hôm nay bạn học Hạ không ở cạnh anh họ tôi, nếu thấy bạn học Hạ một mình về nhà buổi tối, tôi cũng sẽ ra tay hỗ trợ."
Tề Giác lẫm liệt hiên ngang nói, cứ như thể thật sự có chuyện như anh ta nói vậy.
"Cậu!"
Phong Quang tức khí, cô lại chỉ vào người đàn ông an tĩnh ngồi bên kia, nói:
"Chẳng lẽ cậu không thể học cách an tĩnh như anh họ cậu sao?"
"Vậy thì đúng là không học được."
Tề Giác thở dài,"Nếu tôi trở thành giống anh họ tôi, vậy tôi sẽ chính là trạch nam hàng ngày chỉ biết chơi di động."
Ở trong mắt một người vốn nhiệt tình yêu thích vận động, nhiệt tình yêu thương cuộc sống như Tề Giác, loại chuyện ru rú trong nhà này thật sự quá lãng phí sinh mệnh.
Phong Quang không chút do dự nói ra một câu,"Ít nhất người ta vẫn đẹp trai hơn cậu!"
Thân mình Tề Giác cứng đờ, tựa như đã chịu đả kích cực lớn,"Bạn học Hạ, bạn không nhìn nhầm chứ. Anh họ ốm yếu ru rú trong nhà này của tôi...
"Dù có ru rú trong nhà, nhưng người ta an tĩnh ngồi chỗ kia, nhìn cũng thấy thoải mái hơn cậu."
Phong Quang vòng qua Tề Giác mà đi, lần này, cô không bị người ta ngăn cản nữa.
Tề Giác đứng tại chỗ. Sau một lúc lâu, anh ta gật gật đầu, nói:
"Không hổ là đại tiểu thư Hạ gia, có cá tính."
"Có cá tính." Nghe được giọng nói, Tề Giác kinh hãi nhìn về phía anh họ, kết quả người ta vẫn ở đó chăm chú xem di động mà thôi, câu nói không chút cảm xúc vừa rồi tựa như ảo giác của anh ta vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận