Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 7 - Chương 20: Công lược nhiếp chính vương

Quyển 7 - Chương 20: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 20: Công lược nhiếp chính vương
Mặt cô không đỏ tim không đập nhanh. Cố Ngôn cũng nói nghiêm túc: "Sao Bệ hạ muốn ngủ với thần?"
Mở miệng ra là nói chữ "ngủ" nhưng hai người này đều không thấy mắc cỡ. Phong Quang từng thấy dáng vẻ lằng lơ hơn của hắn nên cô nhanh chóng thích ứng với vẻ ngả ngớn này, cảm thấy mình không có gì cần che giấu hắn nữa, nên trả lời:
"Ta thích người, nên muốn ngủ với người"
"Ra là vậy."
Nghe Phong Quang tỏ tình, hắn lại không có chút phản ứng kích động, rất điềm đạm hỏi:
"Không biết còn người nào khác cũng khiến Bệ hạ cảm thấy có nông nổi muốn ngủ với hắn không?"
Phong Quang bĩu môi:
"Từ nhỏ tới lớn, mỗi ngày ta đều phấn đấu được ngủ với người, vì vậy ta không ngừng cố gắng, đâu còn thời gian đi nghĩ đến người khác. Đừng nói nữa, người thấy bên cạnh ta có từng xuất hiện nam nhân nào khác chưa?"
Lời cô nói, đúng là sự thật. Cố Ngôn cảm thấy thật là vừa ý, thế là hắn cái đầu, hôn lên môi cô như thưởng khích lệ. Sau khi kết thúc một nụ hôn nóng bỏng triển miên, hắn nói bằng giọng khàn khàn:
"Bệ hạ tốt nhất nên luôn duy trì cảm giác thích thần, nếu không."
"Nếu không thì sao?"
Nếu không hắn sẽ không nhịn nổi chặt chân của cô, để cô chỉ có thể ở bên mình, không đi được đâu.
Cố Ngôn không trả lời cô, ngược lại lại bế cô lên giường. Cô chỉ phản kháng có một chút rồi cơ thể nhanh chóng mềm nhữn vì nụ hôn của hắn, không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Ngoài lều, nghe tiếng bên trong phát ra, Tiểu Ngã bốn người đỏ bừng mặt cúi đầu. ...
Độc được giải, chiến sĩ biên cương nhanh chóng khỏe mạnh như vâm, dưới sự dẫn dắt của tướng quân anh dũng Lam Thính Dung, cướp lại lãnh thổ từ trong tay Lung Thao Quốc.
Thẩm Hư ở lại ba ngày, chỉ để lại một câu "Ta sẽ quay về tìm nàng" với Phong Nhã liền vội vã rời đi. Thẩm Hư rời đi, Phong Quang tỏ ra nhiệt tình đưa tiễn vì hắn đem thuốc giải tới, khiến chiến sự của Đông Vân Quốc phản bại thành thẳng. Cuộc giao dịch này đúng là rất đáng! Nguy cơ quân sự được hóa giải.
Dưới sự đề nghị của Cố Ngôn, Phong Quang cũng khải hoàn hồi kinh. Hạ Phong Nhã len lén nhìn Lam Thính Dung, ngại ngùng nói muốn ở lại một thời gian.
Cô ta ở lại, Mộ Lương cũng ở lại theo. Phong Quang nhún vai tỏ vẻ không sao cả. Xưa nay cô không thích chia rẽ người khác mà trong này ương chỉ có một mà uyên(1) lại có nhiều con, nhưng bọn họ đã không để ý thì cô còn quan tâm làm cái gì.
Cuối cùng, Phong Quang cùng Cố Ngôn lên đường quay về Đế Đô. Thời gian về ngắn hơn khi đi, không quá nửa tháng, họ về đến Đế Đô.
Ngoài Trấn Quốc Công Lam Càn cáo bệnh ở nhà, văn võ trong triều đều quỳ xuống nghênh đón. Khi nhìn thấy Khiêm vương từ xe ngựa xuống trước, rồi lại dìu Bệ hạ từ trên xe xuống mà tay họ rất lâu mới buông ra khiến nhiều người xem như không thấy, âm thầm thấy đáng tiếc.
Không ngờ Khiêm vương lại không tránh khỏi bàn tay của Nữ hoàng, đúng là đau lòng người mài!
"Chúng thần cung nghênh Bệ hạ khải hoàn về triều!"
"Được rồi, được rồi, đứng dậy di."
Phong Quang phất tay:
"Ta nhận được tấm lòng của các khanh rồi, về nghỉ ngơi đi."
"Tạ Bệ hạ."
Mọi người đứng dậy. Phong Quang vào cung, Cố Ngôn cũng cần về phủ của mình, hai người chia ra mà không có tiếc nuối, nhưng đến tối, cô lại không ngủ được. Mấy ngày ở doanh trại, cô đã quen việc Cố Ngôn ngủ bên cạnh, lúc đó cô còn chê bai, giờ không có hắn, cô lại không thể ngủ.
Phong Quang trở người qua lại, cuối cùng ngồi hô to:
"Tiểu Ngã, ta muốn uống nước."
Không ai trả lời. Cô tiếp tục la lên:
"Tiểu Ngã, Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu!"
Một mảnh vắng lặng. Cuối cùng cô cảm giác được có gì đó không đúng, vì cô thấy Tiền Tù đã đi vào. Không có sự triệu kiến của cô, Tiền Tù không được vào tẩm cung, hơn nữa lại còn vào khuya như vậy.
"Tiền Tù, ngươi không đi tuần tra, tới đây làm gì?" sẽ phải ôm chăn mất hết oai phong.
Ngự Lâm Quân theo sau Tiền Tù, ông ta cười hiền lành:
"Thần lo lắng cho an nguy của Bệ hạ, nên đến để bảo vệ."
"Chẳng lẽ trong cung lại xuất hiện thích khách sao?"
"Thích khách chưa xuất hiện, thần chỉ là lo lắng trước."
Phong Quang nắm chặt chăn:
"Đám người Tiểu Ngã đâu rồi?"
"Bệ hạ yên tâm, bốn cung nữ đó bất cẩn ngủ rồi. Thân làm thân cận của Bệ hạ, họ lại bất cần, thần liền thay Bệ hạ đưa chúng vào nhà lao nhốt lại, để chúng ghi nhớ sai lầm, không tái phạm."
Lời của Tiền Từ hoàn toàn hợp ý Phong Quang đang nghĩ. Tuy nhiên, ông ta đâu có quyền tự ý xử lý cung nữ bên cạnh Bệ hạ, nhưng dường như ông ta lại cố tình lờ đi điều này.
Phong Quang híp mắt nở nụ cười lạnh lùng:
"Đám người Tiểu Ngã chỉ là ngủ thôi sao?"
"Đương nhiên là như vậy, họ uống nước, rồi bất cẩn ngủ thiếp đi."
Cô cũng cười nói phụ họa theo:
"Như vậy là đúng, ngày thường ta chiều chúng quá, có Tiền thống lĩnh giúp ta quản lý bọn nha hoàn không nghe lời này, ta cũng đỡ tốn nhiều công sức."
"Bệ hạ không hỏi, họ uống nước gì ngủ thiếp đi sao?"
Tiền Tù nói chầm chậm, ông ta cũng đi từ từ đến long sàng. Phong Quang miễn cưỡng nén lại tiếng thét cút ra ngoài cho Trẫm, cô thuận theo ý hắn nói:
"Họ uống nước gì ngủ thiếp đi vậy?"
"Bẩm Bệ hạ, đương nhiên là nước đã bỏ thuốc mê."
Tiền Tù đã đi đến bên long sàng, ánh mắt hẳn nham hiểm nhìn cô trong giây lát. Rồi bỗng, hắn đưa tay nâng cằm Phong Quang, nhìn trái nhìn phải, khen ngợi:
"Bệ hạ tuy không thông minh, nhưng khuôn mặt này đúng là nhân gian hiếm có. Nếu không phải là vua thì cũng là mỹ nhân hại nước hại dân."
Phong Quang sởn gai ốc, trong lòng chán ghét, nhưng biết giờ không thể chọc giận ông ta, nên cô nghiêng đầu cười nói:
"Ta sẽ xem lời của Tiền thống lĩnh như một lời ca ngợi." chuyện với vãn bối:
"Có điều, tuy thần thường cảm thấy Bệ hạ là hôn quân vô đạo, nhưng mỗi khi thần thấy người hết thuốc chữa thì Bệ hạ lại làm ra chuyện khiến người khác bất ngờ. Ví dụ mở thêm học đường, bồi dưỡng nông nghiệp, còn biết phái một tên trong giang hồ đi cùng quan viên triều đình vận chuyển tiền cứu tế... Bệ hạ, nhiều khi thần không chịu nổi muốn hỏi, rốt cuộc người ngu thật hay giả vờ ngu vậy?"
Giống như hiện giờ, ông ta lộ rõ bộ mặt ép cung nhưng cô vẫn rất điềm tĩnh đối đáp vòng vo với ông ta.
Phong Quang cười nhạt hai tiếng:
"Ta chỉ là một cô nương tầm thường, Tiền thống lĩnh nghĩ quá nhiều rồi."
"Bệ hạ, thần không nghĩ nhiều."
Tiền Tù nói tiếp:
"Có thể nói thần biết, Bệ hạ đang đợi ai tới cứu không?"
Cô càng tỏ ra không gấp, ông ta càng cảm thấy cô đang kéo dài thời gian chờ cứu binh. Nhưng khi cô ngự giá thân chỉnh những người trong cung đều đã bị ông ta nắm hết trong tay.
Phong Quang nói:
"Tiền thống lĩnh đang nói gì vậy? Sao vô duyên vô cớ, ta phải đợi người đến cứu chứ?"
"Bệ hạ không nói cũng không sao, thần đã đoán được, ngoài Khiêm vương, còn ai muốn giữ Nữ hoàng hôn quân này chứ?"
Tiền Tù tự tin cười nói:
"Nhưng rất tiếc, chỉ e là Bệ hạ phải thất vọng rồi, trong cung không ai đi thông báo, Khiêm vương sẽ không biết."
"Tiền thống lĩnh rất tự tin."
Một giọng nói dịu dàng thanh khiết vang lên, tiếp đó là nam nhân phong thái như ngọc chậm rãi đi vào trong cửa tẩm cung.
*x+*xx*xx*x*x**+*
(1): Uyên là con trống, còn Ương là con mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận