Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 53: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 53: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 53: Công lược trạch nam game thủ
Phong Quang hơi ngẩn người, vào giờ phút này cô lại bỗng nhiên có cảm giác tội lỗi.
Nhưng Yến Quy lại biểu hiện mình không hề để ý. Có lẽ ngay cả khi Phong Quang cho hắn một đóa hoa giả rồi còn nói cho hắn đây là hoa thật, thì hắn cũng có thể coi như hoa thật. Nói cách khác chính là, ở trước mặt Phong Quang, hắn trở nên không hề có chủ kiến, đương nhiên, tiền đề là hắn sẽ không mặc kệ cho Phong Quang rời khỏi mình.
Phong Quang cũng không thể nói rõ cảm xúc hiện tại nơi đáy lòng mình rốt cuộc là gì, cô chỉ cảm thấy rất quái dị, là một sự quái dị cô không thể hình dung ra. Để giảm bớt loại cảm xúc quái dị này, cô chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài đó.
Lại qua hồi lâu, cô rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:
"Anh có thể đừng để tài xế của anh lái với tốc độ xe đạp như thế nữa được không?"
Yến Quy chớp mắt, vô tội nhìn cô, dường như không hiểu nổi ý trong lời cô nói.
Phong Quang hơi trầm mặc trong chốc lát, mặt cô không biểu cảm,"Với loại tốc độ ốc sên này... Yến Quy, có phải anh căn bản là không tính đưa tôi về nhà hay không?"
"Không, tôi muốn đưa Phong Quang về nhà mà."
Yến Quy nói mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, cũng liền gia tăng độ tin cậy cho lời giải thích của hắn.
Nhưng Phong Quang lại chẳng tin chút nào, cô xem như đã nhận thức rõ người đàn ông này. Nếu bạn cảm thấy hắn đơn thuần không có tâm cơ, vậy chỉ có thể cho thấy rằng bạn đã bị sự tâm cơ của hắn lừa gạt. Ví dụ như hiện tại, hẳn ngoại trừ một thân đồ đen hơi lộ vẻ u buồn, thì đâu còn chút tác phong trạch nam thích chơi game nào chứ.
Phong Quang đờ dẫn, cô đã không muốn nói nhiều với tên này nữa,"Nếu anh không định đưa tôi về nhà, vậy tôi liền tự mình xuống xe rời đi."
"Cô Hạ!" Tài xế phía trước vội vàng hô to:
"Cô xem kìa, phía trước bị kẹt xe, thật sự không phải tôi không muốn đi mà. '
Phong Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải chứ, đường cái mới va rồi còn thâna thoáng như vâv hiên †ai thế mà đã chât ních không đâna đậy nổi, Phong Quang lúc này đã không còn bình thản được nữa, cô nổi cơn tức giận,"Yến Quy!"
Đừng tưởng rằng cô không biết, bọn họ cố ý lái xe vào đường kẹt như vậy. Giờ thì tốt rồi, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy đám xe phía sau cũng đã lấp kín đường lui của bọn họ.
Yến Quy hết sức vô tội nói:
"Phong Quang, đây không phải lỗi của tôi."
Cô biết, toàn bộ hành trình hắn đều chỉ nhìn cô, căn bản là không có thời gian chỉ đạo cho tài xế, cho nên có thể nói, hắn rất vô tội.
Hắn vô tội mới là gặp quỷ!
Tài xế nhà hắn chẳng lẽ còn không giúp hắn mà đi giúp cô sao!?
Bàc tài xế nhìn thằng phía trước, vẫn nhất quyết không nhìn Phong Quang đang tức điên phía sau, chỉ nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, thật sự muốn "lặn" sâu nhất có thể.
Phong Quang tức phồng má. cô cũng không tiếp tục nhiều lời với Yến Quy mà liền trực tiếp mở cửa xuống xe, nhưng một bàn tay đã cầm lấy cổ tay cô.
"Buông ra!"
Cô vừa thấy hắn liền không có thái độ tốt.
"Phong Quang... Bên ngoài rất nhiều xe, cũng rất nhiều người."
Cô thản nhiên nói:
"Nhiều xe nhiều người thì làm sao? Dù gì tôi cũng đâu sợ hãi!"
"Nhưng tôi sợ hãi."
Hắn nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này, ánh sáng trong mắt khẽ lóe lên, quả thật có thể nhìn ra sự khủng hoảng của hắn.
Phong Quang há miệng, nhưng lại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Yến Quy lại thấp giọng nói:
"Tôi không thích nơi nhiều người."
"Vậy thì anh đừng đi ra ngoài."
Phong Quang nói xong câu này, lại muốn mở cửa rời đi.
Nhưng hắn vẫn không buông tay cô,"Chi là Phong Quang đi đâu, tôi liền phải đi tới đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận