Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 10: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 10: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 10: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Ngày tháng Phong Quang trở lại sống trong Hạ gia cũng không mấy khác biệt so với trong trí nhớ, ngoại trừ Hạ gia thiếu đi một Yến Niệm Niệm, sau lưng cô thiếu đi một "cái đuôi".
Phong Quang mẫn cảm nhận ra bầu không khí trong Hạ gia có chút không đúng, cho dù mọi người dường như đều giống lúc trước, nhưng rốt cuộc trực giác của cô vẫn cho rằng có gì đó sai sai.
Cha mẹ ẩn giấu vẻ lo lắng, đám người giúp việc thì cẩn thận từng li từng tí... những điều này đều khiến cô cảm thấy áp lực. Sau khi ở trong nhà vài ngày, cô rốt cuộc không nhịn được mà nói muốn ra ngoài chơi. Vừa nghe cô bảo muốn ra ngoài, Hạ Triều liền cười nói,"Vậy sao? Phong Quang muốn ra ngoài chơi một chút hả? Con muốn đi chỗ nào? Ba đi cùng con được chứ?"
"Không cần."
Phong Quang trực tiếp cự tuyệt,"Con muốn đi ra ngoài một mình."
"Phong Quang muốn đi ra ngoài chơi, thế nào cũng phải do người làm mẹ như tôi đi cùng chứ."
Vương Từ cầm tay Phong Quang, cười ha hả nói:
"Đúng lúc mẹ cũng lâu không đi dạo phố rồi, hôm nay mẹ liền cùng Phong Quang ra ngoài dạo chút nhé, thế nào?"
Phong Quang nhìn Hạ Triều, lại nhìn Vương Tử, cô kỳ quái hỏi:
"Ba mẹ không cần xử lý chuyện công ty sao? Con nhớ rõ trước kia ba mẹ đầu rất bận mà."
"Công ty đâu thể quan trọng bằng ở bên con gái được."
Vương Từ kéo tay Phong Quang trực tiếp đi ra ngoài,"Phong Quang muốn đến chỗ nào thì hai người chúng ta cùng đi, không cần ba con đi cùng"
Phong Quang quay đầu lại thấy khuôn mặt đầy vẻ tội nghiệp của cha mình, cô cũng không khỏi cười nói với mẹ:
"Con muốn đến tiệm bánh kem trước kia con vẫn thường xuyên tới, đã 6 năm rồi con chưa trở lại, không biết ở đó có vị bánh kem nào mới ra không"
"Được, chúng ta liền đi chỗ đó."
Vương Từ tự mình lái xe, chở Phong Quang tới một tiệm bánh kem có tên "Blue". Chẳng qua vừa mới bước vào tiệm, điện thoại của Vương Từ đã vang lên. Bà bấm nhận điện, khuôn mặt liền nhanh chóng biến sắc "Cậu nói gì? Máy tính công ty chúng ta bị virus tấn công?"
Cũng không biết phía bên kia nói gì mà sắc mặt Vương Từ càng ngày càng khó coi.
Phong Quang biết an ninh mạng hết sức quan trọng đối với một công ty, nếu không tài liệu bí mật của công ty sẽ có khả năng bị đánh cắp, vì thế cô nói:
"Mẹ, mẹ đến công ty trước đi, con ngồi một mình ở chỗ này chờ mẹ về cũng được."
"Không được..."
Vương Từ ngắt điện thoại,"Mẹ không thể để lại một mình con ở đây."
"Ai da, con cũng đâu phải trẻ con chứ, một mình con ở đây cũng không có vấn đề gì."
Phong Quang tiện tay chỉ vào một vị trí trong góc,"Đây, lát nữa con sẽ ngồi ở đó, nếu một giờ mẹ vẫn chưa trở lại, con sẽ đến công ty mẹ để tìm mẹ, thế nào? Mẹ, công ty rất quan trọng mà, nửa đời sau của con chỉ có thể trông cậy vào công ty của mẹ và ba để ăn bám đến già thôi đó."
Vương Từ lắc đầu bật cười,"Con nguyện ý ăn bám đến già, mẹ và ba con còn ước như vậy đấy. Thôi được rồi, mẹ đến công ty trước, nếu một giờ sau chuyện của mẹ vẫn chưa xử lý xong, mẹ sẽ gọi điện bảo ba con tới đón."
Còn gọi ba cô tới đón nữa... mẹ thật sự đang coi cô như trẻ con ba tuổi sao.
Nhưng để khiến Vương Từ yên tâm, Phong Quang vẫn gật đầu, lúc này Vương Từ mới rời khỏi tiệm bánh kem. Phong Quang ngồi vào chỗ trong góc mà mình mới chỉ vào kia, người phục vụ đã nhanh nhẹn di tới.
"Thưa cô, cô muốn gọi gì?"
"Đem..
"Đem tất cả các loại bánh kem mới của cửa hàng các cô ra đây cho bản tiểu thư, mỗi loại một phần!"
Phong Quang còn chưa nói xong, một giọng nói giòn tan đã vang lên, hơn nữa có thể nghe ra, giọng nói này còn cực kỳ nhỏ tuổi.
Cô tò mò nhìn qua, liền thấy được vị trí bên cạnh có một cô bé đang ngồi. Cô bé ấy tết tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống, bím tóc phía sau đầu cô bé lắc qua lắc lại, đáng yêu đến mức không nói nên lời. Cô bé chẳng qua mới chỉ năm sáu tuổi, nhìn hết sức xinh đẹp đáng yêu, chiếc váy hoa bồng chỉ là trong biểu cảm nhỏ sinh động này còn có một chút ngang ngược khó giấu.
Thế nhưng cô bé lại có vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu, nên dù có là người tính tình dễ nóng nảy gặp cô bé cũng khó mà phản cảm, ngược lại muốn tới trêu chọc cô bé một chút, nhìn dáng vẻ cô bé tức giận mới thú vị nha.
Người phục vụ nhìn thấy cô bé thì "Ồ" một tiếng,"Đây chẳng phải là Lục tiểu thư nhỏ sao? Thế nào mà hôm nay tiểu thư lại tới đây một mình thế?
Thoạt nhìn, cô bé này có vẻ là khách quen ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận