Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 25: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 25: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 25: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Cuối cùng Phong Quang có giúp Lục Sâm giải quyết hay không, đáp án của vấn đề này, ngoại trừ hai người bọn họ thì không ai biết được, chỉ là sáng hôm sau, lúc ngồi trên bàn cơm, Tiếu Tiếu hết nhìn ba lại nhìn sang mẹ, cô bé còn chưa hiểu mấy chữ "không khí quái dị" này.
Phong Quang mắt nhìn thằng mà húp cháo, không hề nhìn Lục Sâm ngồi đối diện, thoạt nhìn cô có vẻ rất tập trung vào bát cháo trước mặt mình.
Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm mẹ mình thật lâu, phát hiện mẹ không hề nhìn lại cô bé thì liền chuyển ánh mắt đáng thương về phía ba mình.
Lục Sâm ôn nhu cười, hắn đưa một ánh mắt về phía Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu rất thông minh hiểu ra hàm ý, cô bé buông chiếc thìa trong tay, lại xuống khỏi ghế, đi đến bên cạnh Phong Quang, bắt đầu cố sức bò lên người cô.
Phong Quang sợ cô bé ngã, vội ôm Tiếu Tiếu ngồi trên đùi mình, lực chú ý của cô rốt cuộc cũng không dồn hết vào bát cháo kia nữa, Tiếu Tiếu tỏ ra rất vui vẻ.
"Mẹ, vì sao mẹ lại không nói chuyện với ba?"
Tuy Tiếu Tiếu còn nhỏ, nhưng cô bé cũng biết, ba và mẹ hẳn nên nói chuyện với nhau mới phải, giống như ba mẹ của bạn học cô bé vậy.
Lời nói ngây thơ của Tiếu Tiếu khiến Phong Quang cảm thấy khó xử, cô xấu hổ cười nói: "Không có gì để nói, đương nhiên sẽ không cần nói chuyện."
"Vì sao mẹ và ba lại không có gì để nói?"
"Bởi vì...
Phong Quang dùng một chút, cô đang nghĩ xem mình nên nói gì, một lát sau, cô cười gượng,"Bởi vì thực bất ngôn tẩm bất ngữ(1), khi ăn cơm không thể nói chuyện nha."
"Vậy chờ ba mẹ cơm nước xong, hai người sẽ nói chuyện chứ?"
Phong Quang đã hết sức lực chống đỡ, cô chỉ có thể đưa ánh mắt về phía Lục Sâm đang ở đó xem trò vui.
Lục Sâm ưu nhã cười với cô, rất rõ ràng, hắn không hề có ý định mở miệng giải vây giúp.
Phong Quang chỉ có thể căng da đầu nói với Tiếu Tiếu: "Chờ chúng ta cơm nước xong thì sẽ nói chuyện."
"Vậy mẹ ăn nhanh đi nào!"
Tiếu Tiếu liền bưng bát của Phong Quang lên.
Phong Quang dĩ nhiên thở dài một hơi trong lòng.
Tuy nói Phong Quang đã đồng ý với Lục Sâm vào ở... nhà bọn họ, chẳng qua có một phần nguyên nhân rất lớn là vì Phong Quang muốn mượn cơ hội này tìm hiểu xem ký ức mình mất đi 6 năm trước có thể tìm về được hay không, chuyện này vẫn chưa nhìn ra manh mối, nhưng cô lại có thể có thêm thời gian làm bạn với Tiếu Tiếu, và cả hiểu thêm về Lục Sâm.
Từ việc chải đầu đến lo bữa sáng dinh dưỡng của Tiếu Tiếu, có thể nói Lục Sâm làm mọi việc một mình rất ổn, khi Phong Quang nhìn Lục Sâm thuần thục tết một bím tóc đuôi ngựa hoạt bát cho Tiếu Tiếu, ngay cả cô cũng không tự tin có thể làm tốt như hắn vậy.
Đây nên nói là sự bất đắc dĩ của người cha đơn thân sao?
Phong Quang vì câu nói bỗng nhiên nảy ra trong đầu mình mà cạn lời một lúc lâu. Tiếu Tiếu vẫn phải đến nhà trẻ, hôm nay Lục Sâm và Phong Quang sẽ cùng nhau đưa Tiếu Tiếu tới đó.
Chờ đến khi Tiếu Tiếu đi vào trong nhà trẻ, bóng lưng cũng khuất dạng, Phong Quang đứng ở cổng đột nhiên hỏi:
"Lục Sâm, Tiếu Tiếu không đặc biệt thông minh vượt trội giống anh sao?"
"Tiếu Tiếu rất thông minh."
Lục Sâm rũ mắt nhẹ giọng nói:
"Con bé giống như những đứa trẻ thông minh khác."
Không biết tại sao, trong lòng Phong Quang bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn nhớ rõ có một quyển sách tên là "Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải", cái gọi là thiên tài và kẻ điên, chẳng qua cũng chỉ cách nhau một đường chỉ.
*x*+*xx*xx*x*x***
(1) Thực bất ngôn tẩm bất ngữ: Lúc ăn và ngủ không nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận