Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 27: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 27: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 27: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Vì sao cô lại muốn đi cùng Lục Sâm?
Phong Quang liếc mắt nhìn Yến Niệm Niệm, lại liếc qua Thẩm Hành đang đi tới từ phía sau cô ta, cô tỏ vẻ đương nhiên nói:
"Lục Sâm là chồng tôi, tôi không đi cùng anh ấy, thì phải đi cùng ai đây?"
Cùng Thẩm Hành chắc?
Đương nhiên, câu châm chọc cuối cùng này Phong Quang không nói ra.
Lúc nghe được một câu "Lục Sâm là chồng tôi" của Phong Quang, Thẩm Hành dừng chân lại, ngay cả sắc mặt Yến Niệm Niệm cũng chợt xanh.
"Chị..."
Yến Niệm Niệm nắm chặt vé xem phim trong tay, có thể nhìn ra được, hiện tại cô ta rất căng thẳng,"Chị đã nhớ hết được chuyện trước kia sao?"
"Không phải."
Phong Quang trực tiếp đưa ra đáp án.
Yến Niệm Niệm lại hỏi thử:
"Nếu chị vẫn chưa khôi phục ký ức, vì sao liền tin tưởng bác sĩ Lục là chồng chị? Huống hồ, cho dù bác sĩ Lục thật sự là chồng chị, nhưng chị cũng đã quên hắn rồi..."
"Tôi đã gặp Tiếu Tiếu."
Lúc này Phong Quang trả lời dứt khoát.
Sắc mặt Yến Niệm Niệm trắng bệch. Cô ta biết, có Tiếu Tiếu ở đây, Phong Quang nhất định sẽ không thể nào làm ngơ Lục Sâm được, Phong Quang là người hết sức coi trọng tình thân, điểm này Yến Niệm Niệm hiểu rõ nhất.
"Hơn nữa..."
Lúc này Phong Quang chủ động cầm tay Lục Sâm,"Ngay cả trước khi tôi biết đến Tiếu Tiếu, tôi cũng không phải không có cảm giác với Lục Sâm."
Thần sắc Lục Sâm hơi khựng lại.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng thấy hắn đang lộ ra biểu cảm kinh ngạc hiếm thấy, cô không nhịn được mà tự mình hoài nghỉ hỏi:
"Chẳng lẽ lúc trước tôi chưa nói với anh, sau khi tôi tỉnh lại nhìn thấy anh cũng có cảm giác à?"
Cô quả thật chưa từng nói.
"Chuyện trước kia đều không quan trọng."
Lục Sâm chậm rãi cầm tay cô, khi nhìn cô, ánh sáng nhu hòa trong mắt hắn tăng lên rất nhiều, ngay cả khóe môi cũng không tự chủ được mà chứa ý cười cẩn thận dè dặt đến mức khiến người ta đau lòng, cũng càng thêm ôn nhu,"Hiện giờ anh biết là đủ."
Lương tâm của Phong Quang lại lần nữa hứng chịu sự lên án dữ dội, cô trầm mặc hồi lâu, thầm nghĩ mình thật sự quá tệ hại.
Yến Niệm Niệm bên kia bối rối khẽ cười,"Chị, chị đã hỏi ba... chị đã hỏi ý kiến của Hạ tiên sinh và Hạ phu nhân chưa?"
"Yến tiểu thư."
Đôi mắt cười của Lục Sâm khẽ cong,"Đối với chuyện Phong Quang ở bên tôi, cô có ý kiến lớn như vậy à?"
"Lục Sâm!"
Thẩm Hành bắt lấy tay Yến Niệm Niệm đang định nói gì đó, không để Yến Niệm Niệm tiến lên, hắn thấp giọng nói bên tai Yến Niệm Niệm:
"Đủ rồi, chuyện này không liên quan đến em."
"Không được. ."
Yến Niệm Niệm quật cường nhìn Thẩm Hành, vẻ mặt cô ta kiên định ngoài ý muốn,"Chị vốn dĩ không nên ở bên hắn."
Tay Thẩm Hành đang bắt lấy Yến Niệm Niệm liền khựng lại, vào giờ phút này, vẻ mặt hắn vậy mà lại có chút cô đơn.
Phong Quang không rõ Yến Niệm Niệm và Thẩm Hành đang muốn chơi trò gì nữa, cô chỉ khẽ nhún vai nói:
"Tôi muốn ở bên ai là tự do của tôi, không ai có thể can thiệp."
Lục Sâm hài lòng mỉm cười.
Yến Niệm Niệm còn muốn nói gì nữa, nhưng Thẩm Hành lúc này đã cực kỳ cứng rắn nói một câu với Yến Niệm Niệm:
"Em hiện tại là người nhà họ Thẩm, là vợ của anh, chuyện của nhà họ Hạ, bây giờ em không được nhúng tay."
Ánh mắt Thẩm Hành dừng trên ngón tay bị đứt của Yến Niệm Niệm. lại nhìn Lục Sâm, vẻ khủng hoảng sợ hãi lúc trước đã không còn, hiện tại trong mắt cô ta rõ ràng biểu hiện sự không cam lòng.
"Lục Sâm, chúng ta đi thôi."
Phong Quang kéo tay Lục Sâm đi vào phòng chiếu phim, cũng chẳng buồn lời qua tiếng lại với đám người Yến Niệm Niệm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận