Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 58: Ngoại truyện 4 (Cuộc sống hằng ngày)

Quyển 33 - Chương 58: Ngoại truyện 4 (Cuộc sống hằng ngày)Quyển 33 - Chương 58: Ngoại truyện 4 (Cuộc sống hằng ngày)
"Không chơi kích thích một chút, nhỡ Phong Quang mất hứng thú với anh, thì anh biết phải làm sao bây giờ?"
Dứt lời, hắn đã cởi cúc áo sơ mi, lại mỉm cười cởi thắt lưng của mình, giống như lời miêu tả trong đoạn văn kia, hắn đã nằm đè trên người cô.
Phong Quang vốn mặc váy, hắn hết sức dễ dàng mò tay vào váy mà động tay động chân, tay cô không cách nào tránh được, loại này cảm giác giống như bị trói này, thật đúng là kích thích lạ.
Chỉ là, cô vẫn thích cảm giác có thể ôm lấy hắn, vì thế cô tội nghiệp nói:
"Thả em ra được không... em muốn ôm anh..."
"Không được."
Nghe thấy cô em một tiếng, hắn rũ mắt, ôn nhu hôn lên đôi môi đang líu lo không ngừng của cô, lại vẫn không nỡ để cô thất vọng, hắn luồn một tay ra sau lưng cô, nhẹ nhàng bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, cũng để đôi tay bị trói của cô ôm lấy cổ mình.
Động tác như vậy, sẽ mang đến kích thích lớn hơn nữa.
Tình hình chiến đấu kịch liệt đến tận sau nửa đêm mới xem như kết thúc, Phong Quang ghé vào trên người Lục Sâm, toàn thân trên dưới đã không còn một chút sức lực, ngay cả sức để mở to mắt cũng không còn nữa.
Lục Sâm một tay ôm lấy eo cô, một tay kia nhẹ nhàng xoa cổ tay đỏ lên của cô, lại khẽ hôn đỉnh đầu cô, tỏ vẻ xin lỗi nói:
"Anh làm em bị thương"
"Ừm. "
Cô uể oải đáp lời.
Hắn lại cầm lấy tay cô nhẹ nhàng hôn lên đó,"Phong Quang thích gì, anh đều có thể làm được, cho nên, Phong Quang có thể đừng mơ tưởng đến những người đàn ông khác được không?"
"Ừm... Hm?"
Phong Quang trong chớp mắt liền tỉnh táo, cô ngẩng đầu, ôm mặt hắn nói:
"Anh nghĩ gì vậy? Đó là vì em nhận đơn đặt vẽ tranh, nên mới vẽ cho mà đi mơ tưởng người đàn ông khác chứ?"
Lục Sâm khẽ chớp mắt.
"Anh không tin em?"
Phong Quang giận, liền nhào tới hung hăng mà hôn lên môi hắn, sau một lúc lâu, rời môi, cô hỏi:
"Nếu em không có hứng thú với anh thì sẽ làm như vậy với anh sao?"
Lục Sâm nhìn chằm chằm đôi môi của cô, không trả lời.
Phong Quang giận quá, cả người đều chui vào trong chăn, chỉ thấy cả người cô đột nhiên nhô lên từ trong chăn, khi cô ngậm đến thứ gì đó, hô hấp của Lục Sâm khựng lại, ngay sau đó liền cách lớp chăn giữ vai cô, thấp giọng gọi một tiếng,"Phong Quang..."
Động tác của cô không hề ngừng, mãi lâu sau, khi tay Lục Sâm nắm lấy chăn hơi nổi gân xanh, Phong Quang mới chui đầu ra từ trong chăn, cô lau lau khóe môi chưa khô của mình, mím môi nói:
"Chuyện như vậy, em sẽ chỉ có thể làm với một mình anh."
Tim Lục Sâm bỗng nhiên đập kịch liệt, làm thế nào cũng không thể nào bình ổn xuống, hắn xoay người, đè chặt cô dưới thân mình, hôn lên khóe môi cô, lại đến trước ngực cô, bụng nhỏ, còn tiếp tục đi thẳng xuống...
Vào lúc này Phong Quang lại ôm mặt hắn, hắn ngước mắt.
Cô nói:
"Em chỉ muốn anh cảm thấy vui sướng mà thôi, em không nghĩ tới việc trao đổi gì cả. Lục Sâm, em thật sự yêu anh, ngay cả thời gian cũng không cách nào thay đổi điều đó."
Đôi mắt cười của Lục Sâm khẽ cong, giống như đứa trẻ được kẹo, hắn bắt lấy tay cô đặt trên mặt mình, nhẹ nhàng hôn vài cái, thỏa mãn cười nói:
"Anh biết, Phong Quang yêu anh."
Phong Quang lúc này mới cười lên một chút.
"Cho nên, Phong Quang nhất định sẽ nguyện ý vì anh, mà vứt đám truyện tranh 18+ đó đi, đúng không?"
Mặt Phong Quang đờ ra, rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là tự vác đá đập chân mình!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận