Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 3 - Chương 4: Công lược thế tử mù

Quyển 3 - Chương 4: Công lược thế tử mùQuyển 3 - Chương 4: Công lược thế tử mù
Ngay khi nàng sắp không thở được, Tề Mộ buồng nàng ra. Hai đối môi tách rời nhau mang theo chút tơ bạc long lánh.
Hắn nghe được hơi thở gấp gáp của nàng, chậm rãi liếm khóe môi mình, hắn mãn nguyện hé nụ cười đầy tà khí:
"Thật ngọt!"
Trong đầu Phong Quang như có một trang pháo hoa đang nở rộ, chân cô mềm nhữn vô lực, chỉ có thể tựa vào lòng hắn. Hành động ám muội này khiến não cô không hoạt động. Nhưng ngay sau đó, Tề Mộ trực tiếp ôm lấy eo cô, đi về phía giường, hắn không cần ánh sáng, cũng có thể thuần thục né mọi chướng ngại vật.
Phong Quang yếu ớt hô lên:
"Đợi đã."
Tề Mộ thẳng thắn nói:
"Không thể đợi được nữa rồi."
"Tề Mộ!"
Phong Quang căng thẳng nắm chặt lấy tà áo trước ngực hắn, lần đầu tiên cô thực sự hoảng sợ:
"Ngài muốn làm gì?"
Hắn cúi đầu mặt thích thú:
"Sao không gọi ta là Thế tử nữa?"
"Ta... Ngài..."
Cô lắp bắp, khó khăn lắm mới nói ra được một câu hoàn chỉnh:
"Ta bảo thủ lắm, trước hôn lễ không thể... không thể..."
"Không thể gì chứ?"
Giọng nói của hắn đượm ý cười, giống như thật sự không hiểu ý nàng. Mặt Phong Quang đỏ bừng, không thể nhịn được nữa:
"Tề Mộ!"
"Được rồi, Hạ tiểu thư, không ghẹo nàng nữa."
Tề Mộ điềm tĩnh đặt nàng lên giường:
"Nàng nghỉ ngơi đi."
Vừa chạm đến giường, Phong Quang liền rúc người vào trong góc, tuy không thấy nhina câ vẫn cảnh điác nhìn về hi/ớng nhát ra tiếng hắn. Hắn đi về ngồi xuống bên cạnh bàn, nói bằng giọng cười mà như không cười:
"Tuy động đến vị hôn thê của huynh đệ là chuyện thiếu đạo đức, nhưng Hạ tiểu thư, không phải nàng nói tin ta không phải là tiểu nhân sao?"
"." Cuối cùng, Phong Quang cũng đã hiểu thế nào là lấy đá tự đập vào chân mình rồi.
Tề Mộ là nam tử nhỏ mọn, cô cũng không phải là nữ tử rộng lượng. Nhưng người ta là Thế tử, cô là dân nữ, dân không đấu với quan, Phong Quang chọn cách chịu thiệt chuyện này. Đương nhiên, cô cũng tin là hắn không đem chuyện tối nay nói với người khác, càng nghĩ càng mơ hồ, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, có người của Hạ phủ đến đón Phong Quang, cô không dám nhìn mặt Tề Mộ nói lời từ biệt, lên xe ngựa nhà mình rồi vội vã rời đi. Sau đó cả tháng, cô không ra khỏi phủ, càng không thể nào gặp Tề Mộ.
Đến tháng tư, cây cối sinh sôi, chim chóc đua nhau cất giọng hót, thời tiết lại ấm áp, đường mòn trong rừng tấp nập người qua lại.
"Tiểu thư, đã đến Linh Cảm Tự."
Vân Nhi mở cửa, sau đó dìu Phong Quang xuống xe. Linh Cảm Tự nằm trên đỉnh núi mây mù che phủ, vì linh nghiệm mà rất nổi tiếng ở Lạc Thành, cũng là ngôi chùa được thờ cúng hương khói nhiều nhất. Theo yêu cầu của Hạ Triều, ngày 15 hàng tháng Phong Quang đều đến đây thắp nhang lễ Phật. Ngôi chùa tráng lệ, bảo điện trang nghiêm, người đến thắp nhang hôm nay không nhiều cũng không ít.
Phong Quang nhanh chóng tìm được một vị trí tốt, cô cầm ba cây nhang cũng không vái lạy, chỉ đặt ở nơi nhóm lửa rồi bảo Vân Nhi thắp nhang.
"Tiểu cô nương", một người vị phu nhân bên cạnh nói:
"Thắp nhang lạy Phật, cô nương chỉ thắp nhang mà không lạy Phật sao được."
Nghe xong, Phong Quang nhìn vị phu nhân đó là người tuổi tác không quá tứ tuần, bà có khí chất cao sang quý phái, thướt tha thùy mị, có thể nhìn ra khi còn trẻ nhất định là một mỹ nhân cao quý.
"Phu nhân, đến chùa lễ Phật lòng thành tất linh, thắp nhang chỉ là hình thức, mọi điều ta cầu xin đều phải nỗ lực mới có thể đạt được một cách hoàn mỹ. Ta lễ Phật chỉ là để an tâm, còn nói đến cầu thì..."
Cô cười thẹn thùng nói: "Thuận theo tự nhiên thôi."
Vị phu nhân kia nở nụ cười đoan trang:
"Nhìn tuổi tác của cô nương, không muốn cầu một mối lương duyên sao?"
"Nghe cha ta nói, một người ngay từ ngày sinh ra, đã định sẵn nhân duyên, dù có cầu hay không cũng không được, nếu là của mình ai cũng không cướp được, không phải của mình, mình cũng không nên giữ."
Vị phu nhân kia ngẩn người như suy nghĩ gì đó rồi cười nói:
"Cô nương thật cởi mở, nếu ai cũng được như cô nương, trên đời chỉ e là bớt đi rất nhiều đôi nam nữ si tình."
"Ta cũng tùy miệng nói thôi."
Trước đây, mọi người đều chỉ khen cô xinh đẹp, lần đầu tiên có người khen tính tình của cô, hiếm khi Phong Quang e lệ rụt rè:
"Phu nhân nghe thôi, đừng xem là thật."
"Nếu mục đích của cô nương không phải là cầu thần bái Phật, vậy sao lại đến Linh Cảm Tự?"
"Vì để yên lòng phụ thân, thật ra, ta thắp nhang cũng không phải không có tâm nguyện, nếu như thần Phật thực sự có thể phù hộ cho người nhà ta hạnh phúc bình an thì tốt rồi."
"Chẳng phải cô nương nói rồi sao? Tâm thành ắt linh, Phật Tổ sẽ phù hộ người thân của cô nương."
Tuy Phong Quang che mặt, nhưng đôi mày lá liễu cũng đủ thu hút người khác, cô cười nói:
"Đa tạ lời chúc phúc của phu nhân."
Vân Nhi nhắc nhở:
"Tiểu thư, trụ trì đang đợi chúng ta."
"Đúng rồi, ta với phu nhân có duyên gặp gỡ, vừa gặp mà như đã thân quen, ta quên là có hẹn với đại sư trụ trì. Phu nhân, ta xin cáo từ."
"Đi đi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
"Phu nhân, cáo từ."
Phong Quang gật đầu, dẫn theo Vân Nhi đi vào trong nội điện.
Ma ma bên cạnh vị phu nhân kia nói:
"Đại sư trụ trì ở đây hiếm khi gặp khách. Phu nhân, xem ra thân phận của cô nương này không tầm thường." như con trai nhà ta."
"Mẫu thân lại nói xấu con rồi."
Nam tử tuấn tú bước vào đại điện, liền thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô nương, đến nỗi họ quên cả thắp nhang. Hắn như không nhìn thấy, đi thẳng đến bên mẫu thân mình.
Quách ma ma cười nói:
"Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện ngay, phu nhân mới nhắc Thế tử, Thế tử liền xuất hiện"
Người đến không ai khác, chính là thế tử Tiêu Vương phủ - Tề Mộ, và phu nhân xinh đẹp này, chính là Tiêu Vương Phi.
Tiêu Vương Phi cười rất dịu dàng:
"Mẫu thân vừa gặp một cô nương rất thú vị, dù nàng ta đeo khăn che mặt, mẫu thân cũng biết là một đại mỹ nhân, mà thái độ cầu thần bái Phật của nàng ta, không khác gì con."
"Sao? Có cơ hội con cũng phải diện kiến cô nương này, vậy mà lại có thể khiến mẫu thân vui như vậy."
Tề Mộ cong đuôi mắt, như đúng là có chút hứng thú. Tiêu Vương Phi nói:
"Không nói chuyện khác nữa, Mộ Nhi, sao con lại đến đây?"
"Con đến đón mẫu thân về."
Hắn giấu đi vẻ bay bướm nho nhã bình thường, trước mặt mẫu thân mình hắn lại trở thành một đứa con trai ngoan.
"Con biết mẫu thân ở Linh Cảm Tự mới cảm thấy tâm hồn bình yên."
"Mẫu thân yên tâm, con đã sắp xếp lo toan tất cả ở Tiêu Vương phủ, con cũng cho người xây Phật Đường ở trong phủ. Mẫu thân thích lễ Phật, sau này trong phủ có Phật Đường là được rồi, không cần đường xa tới đây."
"Mộ Nhi..."
"Mẫu thân."
Tiêu Vương phi vẫn muốn từ chối, nhưng bị Tề Mộ cắt ngang lời của bà, giọng Tề Mộ pha chút đáng thương:
"Không còn bao lâu là ngày sinh thần của mẫu thân rồi, con mới trở thành Thế tử không lâu, nếu mẫu thân không dự định mừng sinh thần ở phủ, mẫu thân muốn con mang thêm một tội bất hiếu sao?"
"Đúng đó, phu nhân."
Ouách ma ma nói: "Sinh thần của phu nhân là chuyện lớn thứ nhất sau khi thiếu gia đăng ngôi Thế tử, nói sao cũng không nên để người khác có ấn tượng không tốt với Thế tử, phải cho mọi người biết, Thế tử nhà ta, mạnh hơn so với tên đang ở trên núi hoang."
Tiêu Vương Phi tay nắm Phật chầu, hồi lâu, bà gật đầu đồng ý:
"Đúng vậy, ta không ở Vương phủ cũng không đúng, thế thì làm theo lời Mộ Nhi, hôm nay hồi phủ."
Phòng của đại sư trụ trì Linh Cảm Tự nằm ở một nơi cách đại điện không xa, chỉ cần đi qua một hành lang là sẽ đến. Đại sự trụ trì có pháp danh là Kiến Viễn, nghe đồn Phật pháp cao thâm, chưa bao giờ tùy tiện gặp khách hành hương. Dù là Hoàng đế đến đây, Kiến Viễn chỉ ở trong phòng nói vọng ra một câu
"thời cơ chưa tới, duyên số chưa đến", Hoàng Đế cũng không thể cho người ép ông ấy ra ngoài. Phong Quang nhìn thấy nhà sư ngồi trên bồ đàn có gương mặt hiền từ, đức độ, không tránh khỏi bị khí sắc ôn hòa trên người ông cảm hóa, đây đúng là một vị cao tăng đắc đạo,"Hạ cô nương, cô đến rồi."
"Kiến Viễn đại sư."
Phong Quang hành lễ:
"Vài ngày trước, đa tạ Kiến Viễn đại sự cứu giúp, nếu không, chỉ sợ ta đã trở thành cô hồn dã quỷ."
Ba tháng trước, sau khi Phong Quang lâm bệnh nặng, không hiểu sao hồn lìa khỏi thể xác, thân thể nàng bị một con hồ ly chiếm giữ.
Hạ Triều phát hiện ra con gái mình bỗng thay đổi tính tình, nên đã mời Viện Kiến đại sư đến làm phép đuổi yêu, Phong Quang mới có thể quay về thân thể, tránh không bị trở thành hồn ma lang thang, cô độc.
Nhưng, Phong Quang rất nghỉ ngờ:
"Kiến Viện đại sư, ta nghe nói đại sự rất ít khi ra khỏi núi, lần này sao lại..."
"Bần tăng từng nói, Hạ cô nương không thể mất mạng."
Kiến Viễn lại nói lời cao thâm khó đoán:
"Hạ cô nương sống sót, mới có thể cứu nhiều người."
Phong Quang trầm lặng. Theo như kịch bản truyện, An Lộc sau khi phát hiện bản thân đã yêu Tề Đoan, sẽ giúp Tề Đoan trở về Vương phủ, mượn sức Mẫn Quý Phi đoạt lại ngôi thế tử. Tiêu Vương thì lâm bệnh, còn Tiêu Vương Phi lại đột ngột qua đời. con gái đã khiến hắn động lòng bị Tề Đoan cướp mất, hắn hành sự ngày càng cực đoan, cuối cùng bước vào con đường không thể quay đầu.
"Hạ cô nương không cần nghĩ nhiều, mọi việc cứ làm theo tấm lòng là được, tràng hạt này tặng cho Hạ cô nương."
".. Đa tạ đại sư."
Phong Quang cầm lấy tràng hạt, không thích lắm cảm giác như bị người khác nhìn thấu tâm hồn, nhưng cô cũng biết, người ta là cao tăng thông tuệ, cô... không đắc tội được.
Kiến Viễn dường như biết được suy nghĩ trong lòng Phong Quang, cười thiện chí nói:
"Trên trang hạt có Phật pháp, có thể bảo vệ cô nương bình an, yêu ma quỷ quái không thể tiếp cận, Hạ cô nương nhớ đeo trên người."
"Dạ, đa tạ đại sư."
Lần này Phong Quang cảm ơn một cách chân thành. Cô vốn còn lo lắng nếu con yêu hồ đó quay lại thì phải làm sao, giờ đã có vật bảo vệ.
Sau khi tạm biệt Kiến Viễn, Vân Nhi nói hiếm khi đến đây một lần phải đi xin bùa hộ thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận