Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 12 - Chương 3: Công lược sát thủ trá hình

Quyển 12 - Chương 3: Công lược sát thủ trá hìnhQuyển 12 - Chương 3: Công lược sát thủ trá hình
Mọi âm thanh trong đại điện đều trở nên tĩnh mịch, duy chỉ có tiếng đàn của hắn vang vọng.
Dáng vẻ đánh đàn của Tư Già rất nghiêm túc, bạch y của hắn vào lúc này phiêu dật tựa tiên nhân. Phong Quang ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, trái tim cũng không tự giác được mà run rẩy theo tiếng đàn.
Âm thanh cuối cùng chậm rãi phiêu tán trong không khí, cho dù người không hiểu gì về đàn cũng phải nghe tới xuất thần, Tư Già chậm rãi nói:
"Chút tài hèn vụng về, để mọi người chê cười rồi."
Qua hồi lâu, tiếng khen ngợi không hẹn mà cùng vang lên, kích động nhất chính là nhị hoàng tử Hạ Phong Vũ, năm nay hắn mới vừa tròn mười tuổi, yêu thích nhạc lý nhất:
"Cầm nghệ của tiên sinh quá lợi hại, có nói suốt ba ngày cũng không thể biểu đạt được tài nghệ cao siêu của ngài."
"Đúng thế."
Hạ Triều lạnh nhạt lên tiếng:
"So với nhạc linh trong hoàng cung này, tài nghệ của Tư Già tiên sinh quả thực giỏi hơn không biết bao nhiêu lần."
Nghe thấy thế, Hạ Phong Vũ lập tức ngồi yên, không dám nói thêm một chữ nào nữa.
Nếu Hạ Triều đã nhắc tới nhạc linh, vậy nói cách khác thì thân phận của Tư Già cũng chỉ là một nhạc linh mà thôi, không gánh nổi sự sùng bái như thể từ một hoàng tử.
Người lăn lộn trong triều làm gì có ai không phải tinh anh, nhất thời văn võ bá quan đều không hẹn mà cùng ngậm miệng lại. Đừng nhìn Bệ hạ của bọn họ lúc nào cũng có dáng vẻ dễ nói chuyện như thế mà lầm, một khi ông ta chân chính tức giận thì nói không chừng có thể rút đao chém người bất cử lúc nào ấy chứ.
Giống như mười sáu năm trước, ngày công chúa điện hạ chào đời. Lúc đó vì nữ y đỡ đẻ nói thai vị của đứa trẻ không thuận, có thể ngạt thở chết, Hạ Triều đã rút đao từ bên người thị vệ ra, không do dự chém chết nữ y đó, khiến cho các nữ y khác không thể không liều mạng đưa đứa trẻ bình an ra đời.
Nhưng cũng chính trong hoàn cảnh người sáng suốt đều hiểu được như thế thì Phong Mị Âm lại đột nhiên lên tiếng: nghệ cho ta."
Trong nháy mắt, đại điện an tĩnh đến không thể an tĩnh hơn.
Đại tướng quân đưa dâu của nước Lưu Bích vội vàng đứng ra ba phải:
"Thưa Bệ hạ tôn kính của Canh Lưu, công chúa của chúng ta từ nhỏ đã yêu thích nhạc lý nên cực kỳ kính trọng Tư Già tiên sinh. Chờ đến sau khi xong hôn yến của công chúa, Tư Già tiên sinh sẽ về nước Lưu Bích cùng chúng ta."
Đúng lúc Hạ Triều đang định mở miệng thì Phong Quang ngồi ghé bên bàn của Tư Già nghiêng đầu cười hì hì:
"Công chúa Vô Ưu(1) trọng tình trọng nghĩa, đúng là đáng quý, như vậy có nghĩa là nàng ấy sẽ có thể sống hòa hợp sau khi kết hôn với Lạc Vương, người nói có đúng không, phụ hoàng?"
"Phong Quang nói không sai."
Vẻ lạnh lùng vừa mới tụ lại trong mắt Hạ Triều lập tức biến mất. Lúc này, ánh mắt ông ta ngập tràn tình yêu thương dành cho Phong Quang, nhìn về phía Lạc Vương Mạnh Tích lúc này đang có sắc mặt rất kém, dùng giọng điệu của trưởng bối quan tâm vãn bối, nói:
"Lạc Vương à, sau này hy vọng ngươi và công chúa Vô Ưu có thể tương kính như tân(2), cử án tề mi..."
"Vâng... Bệ hạ."
Mạnh Tích gần như nghiến răng nghiến lợi khi nói ra mấy chữ này. Hắn ta không hiểu tại sao Hạ Triều lại không chọn con trai trưởng của mình mà lại chọn hắn làm đối tượng hòa thân, cũng như hắn ta không hiểu, tại sao Phong Quang lại nhìn gã đàn ông thấp hèn kia với ánh mắt khác biệt như thế.
Có lẽ... nàng ấy đang tức giận với hắn ta vì hắn ta sắp cưới nữ nhân khác.
Nghĩ thế, trong lòng hắn ta càng thấy tức giận với cái cô công chúa Vô Ưu kia hơn, đôi mắt hắn ta tràn ngập sát khí nhìn về phía Phong Mị Âm. Phong Mị Âm cũng nhìn hắn ta, nàng chỉ nhướng mày, căn bản chẳng sợ hắn ta một chút nào.
Điều này khiến cho Mạnh Tích không khỏi sửng sốt một chút. Thời niên thiếu hắn ta đã từng ra chiến trường chém giết quân địch, những vùng đất nước Canh Lưu chiếm đoạt của nước Lưu Bích có tới bảy tám phần là công lao do hắn ta chỉ huy chiến đấu. Thế nên, trên người hắn ta dần dà cũng hình thành nên khí thế sát phạt làm người ta phải kính nhi viễn chỉ, nhưng mà... nữ nhân kia lại không sợ hắn ta. *x+*xx*x****
Thú vị!
Trong mắt Mạnh Tích lướt qua một đạo ánh sáng không dễ phát hiện ra.
Nếu để Phong Quang được phát biểu, khi bất kỳ gã đàn ông nào cảm thấy nữ chủ "thú vị" thì chứng minh hắn đã thích nữ chủ rồi. Đây là motibp quen thuộc trong muôn vàn cuốn tiểu thuyết, chưa từng có ngoại lệ.
"Phong Quang."
Hoàng hậu nương nương cao quý dịu dàng gọi tên nữ nhi của mình:
"Nhạc đã nghe xong rồi, trở về đi."
"Vâng!"
Phong Quang gật đầu, lại vẫy tay, một cung nữ mang Tiêu Vĩ cầm đi, mấy cung nữ khác lại dọn rượu và món ngon lại trên bàn cho Tư Già.
Cô ngẩng đầu chớp mắt nói với Tư Già:
"Ta cảm thấy tiếng đàn của ngươi đúng là rất êm tai, nhưng mà... ta lại cảm thấy ngươi không hợp với đàn lắm."
Tư Già vẫn bất động từ đầu tới cuối đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt đen láy như bảo thạch càng thêm thâm thủy, dường như hắn đang chờ cô nói ra đáp án.
Nhưng Phong Quang nói xong câu này lại chỉ để lại cho hắn một nụ cười rồi tung tăng quay trở về bên cạnh mẫu hậu và ngồi xuống. Vương Tử xoa đầu cô đầy yêu thương, đôi mắt cô rất đẹp, dường như cảm giác thần bí khó lường vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tư Già rũ mắt xuống, ngón tay dài mảnh khảnh vỗ vào thân chén rượu lạnh lẽo, cảm xúc mới chỉ xuất hiện trong chớp mắt kia của hắn cũng thay đổi, dường như cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Lúc này, sứ giả của nước Lưu Bích đứng lên, cung kính nói:
"Phụng lệnh của Quân vương, thần xin dâng lên Bệ hạ nước Canh Lưu rượu trầm hương ngon nhất của Lưu Bích chúng thần, đánh dấu hai nước từ đây kết tình thông gia hữu hảo, mang tới cuộc sống an yên cho con dân của hai nước."
Hạ Triều đáp:
"Xưa nay luôn nghe nói rượu trầm hương là quốc tửu của nước Lưu Bích, bởi vì nguyên liệu ủ rượu rất khan hiếm, vậy nên mỗi năm cũng chỉ có mười và được tiến cống cho hoàng thất. Hôm nay quốc vương nước Lưu Bích lai đưa rươu trầm hướng tới đâv: auả thưc là trẫm nhải dựa vào hòa bình của hai nước mới có thể có may mắn được nhấm nháp rồi."
"Bệ hạ nói quá lời."
Sứ giả nói với người bên cạnh:
"Còn không mau dâng rượu lên."
"Vâng "
Một tên lính ôm vò rượu đứng lên, đầu tiên là cung kính hành lễ, sau đó mới tiến lên phía trước, đi tới dưới bậc thang liền có thái giám đứng ra nhận rượu dâng tới trước mặt Bệ hạ.
Thái giám mở niêm phong bình rượu ra, đổ rượu vào cái chén bằng ngọc trắng.
Hạ Triều cầm lấy chén rượu:
"Rượu trầm hương quả nhiên danh bất hư truyền, chưa vào miệng mà hương rượu đã làm lòng người say đắm rồi."
Người dâng rượu đứng dưới bậc thang, cung kính nói:
"Đây là vò rượu trầm hương ngon nhất mà quốc vương của chúng thần đã tự tay lựa chọn, hy vọng Bệ hạ sẽ không chê."
"Phụ hoàng!"
Phong Quang nhảy dựng lên, cướp chén rượu trong tay Hạ Triều, tò mò nói:
"Con cũng chưa từng được uống rượu trầm hương này, hay là chén đầu tiên để nữ nhi thử trước, được không ạ?"
Hạ Triều luôn đáp ứng vô điều kiện với các đòi hỏi của con gái, nhưng chuyện này lại làm ông ta không khỏi nhíu mày:
"Phong Quang còn nhỏ, không nên uống rượu."
"Con đã đến tuổi cập kê rồi, không còn nhỏ nữa."
Vương Từ nhìn sắc mặt của Hạ Triều, sau đó mỉm cười nói với Phong Quang:
"Phụ hoàng con nói đúng đấy, nữ nhi thì không nên uống rượu. Phong Quang, con buông chén rượu xuống di."
"Không sao, không sao mà, con rất muốn uống."
Phong Quang giậm chân làm nững, không cẩn thận nên đánh rơi cái chén xuống đất, rượu vừa chạm đất, mặt đất liền sủi bọt, còn có khói bốc lên.
Không biết ai là người đầu tiên hô lên rượu có độc, gã đàn ông ở dưới phía Hạ Triều. Hạ Triều gặp nguy cũng không hề kinh hãi, dùng chân đá bay cái bàn chắn một đòn này. Rất nhanh, thị vệ đã hành động, Mạnh Tích cũng phi thân tới, bắt đầu giao thủ trực tiếp với tên thích khách có năng lực không thấp này.
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Vô Ưu là phong hiệu của Phong Mị Âm.
(2) Tương kính như tân, cử án tề mi: Đều có nghĩa là vợ chồng tôn trọng nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận