Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 12 - Chương 32: Ngoại truyện 1 (Tư Gìa)

Quyển 12 - Chương 32: Ngoại truyện 1 (Tư Gìa)Quyển 12 - Chương 32: Ngoại truyện 1 (Tư Gìa)
Hôm nay là ngày đại thọ bốn mươi của Hạ Triều, cung yến cử hành vào buổi tối, sứ giả tiến vào tặng quà không ngớt, hoàng cung ngày thường luôn an tĩnh cũng trở nên náo nhiệt hơn nhiều.
Phong Quang bưng đĩa ô mai mơ trong tay, vừa ăn vừa đi trong ngự hoa viên, đi xuyên qua ngự hoa viên này sẽ tới Đông Cung của Thái tử điện hạ. Mấy ngày gần đây, dường như phụ hoàng của cô buông tay mặc kệ với hầu hết quốc sự, mọi chuyện đều giao cho Hạ Phong Tuyết xử lý, còn ông ấy thì mỗi ngày đều "tình cờ" đi qua Phượng Nghỉ Cung, thuận tiện ghé vào trong đó ngồi một lát, uống chung trà rồi lại đi. Hoàng hậu nương nương chưa từng giữ ông nghỉ lại một đêm nào.
Phong Quang không hiểu cuộc sống của người trung niên, cô chỉ đơn thuần cho rằng cha mẹ mình đúng là nhàn đến phát chán, chẳng ai dám đâm thủng tấm màn mỏng ngăn cách kia. Hạ Triều thì nghĩ mình đã làm Vương Từ mất đi sự tự do, mà Vương Từ lại nghĩ Hạ Triều là một bậc quân vương vô tình. Hai người cứ thế giằng co với nhau tới mười mấy năm liền.
Đây là chuyện của trưởng bối, Phong Quang không muốn nhúng tay vào, chỉ khổ cô, thời gian có thể gặp người trong lòng càng lúc càng ít. Giờ thì tốt rồi, cô còn phải chạy tới tận Đông Cung mới tìm được hắn nữa.
Nhưng trên đường đi, từ xa cô lại nhìn thấy thân ảnh một nhà ba người, sắc mặt Phong Quang tối sầm. Cô xoay người định đi đường vòng, nhưng thằng bé lại tỉnh mắt nhìn thấy cô trước.
"Đại tỷ tỷ xinh đẹp!"
Đứa trẻ năm tuổi buông tay mẫu thân ra, chạy tới trước mặt Phong Quang, cười ngây thơ:
"Đại tỷ tỷ, ta muốn ăn đồ của tỷ tỷ."
Rồi xong, giờ có muốn chạy cũng không còn kịp nữa.
Phong Quang lấy lại tỉnh thần, cố nặn ra một nụ cười, nhìn thằng bé môi hồng răng trắng ở trước mặt, cô đáp:
"Đây là mơ do ta làm, tại sao ta phải cho ngươi chứ?"
"Ôi! Đại tỷ tỷ đừng nhỏ mọn thế chứ."
Phong Lưu túm lấy tay cô, khuôn mặt trẻ con tỉnh xảo khi làm nững quả thực khiến người ta không chống cự nổi.
Nhưng Phong Quang không phải người thường, không những cô chống cự được mà còn biết thằng ranh này cố ý tới gây hấn. Ví dụ như nói, khâng biết †av nó cham nhải cái aì mà khi đung tới ấng †av án ©â. váv án tỉnh xảo quý báu của cô liền bị một tầng bụi bẩn dày bám vào.
Cũng đúng, dù sao Phong Lưu cũng là con trai của nữ chủ, tuy rằng mới chỉ có năm tuổi nhưng chỉ số thông minh lại vô cùng nghịch thiên. Nó nhìn thấy một quý nữ đi lại trong cung, sau lưng còn có một đám cung nữ theo hầu thì đoán ngay ra thân phận của Phong Quang. Mà thằng nhóc Phong Lưu này cũng cho rằng công chúa Trường Ninh nhớ thương phụ thân nó, nữ nhân xấu xa này còn muốn thay vị trí của mẫu thân nó nữa.
Thằng nhóc này thật sự chẳng đáng yêu chút nào.
Phong Quang cũng không thích phải chịu thiệt, ngay cả khi đối mặt với một thằng nhóc cũng thế.
Hơn nữa, thằng bé này cũng chẳng phải con của cô, thế nên cô lập tức đổ luôn cái đĩa mơ khô lên đầu Phong Lưu, cười rộng lượng:
"Ta không keo kiệt đâu, mời ngươi ăn này."
Mơ khô rơi từ trên đầu Phong Lưu xuống, trượt qua gương mặt nhỏ của nó, lại dừng trên quần áo nó, nhìn có vẻ hơi bẩn thỉu, chẳng còn dáng vẻ tiểu soái ca như lúc đầu nữa.
Mạnh Tích và Phong Mị Âm vừa tới đã thấy ngay cảnh này, bước chân không khỏi khựng lại. Tính cách của Phong Lưu thế nào, tất nhiên họ đều biết. Ngay khi thấy Phong Lưu chủ động chạy đi tìm Phong Quang, bọn họ có thể đoán ngay ra là tiểu tử này muốn đi sinh sự.
Phong Lưu tuy nhỏ nhưng lại lắm mưu ma chước quỷ, ngoại trừ lần bị người ta ném tới ngõ Ngô Đồng thì nó chưa từng chịu thiệt lần nào. Nhưng Phong Quang không phải người mà nó có thể tùy tiện đắc tội, vốn tưởng sẽ được nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cô nên bọn họ mới chạy tới nói vài câu như Phong Lưu còn nhỏ dại, đắc tội công chúa, xin công chúa đừng trách móc, nhưng lại không ngờ, người ta lại trực tiếp ra tay dạy dỗ con mình luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận