Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 13 - Chương 14: Công lược người đàn ông đuôi rắn

Quyển 13 - Chương 14: Công lược người đàn ông đuôi rắnQuyển 13 - Chương 14: Công lược người đàn ông đuôi rắn
"Đây không gọi là tự luyến, đây gọi là tự tin."
Vân Tế vui vẻ mỉm cười:
"Nào, gọi tôi một tiếng học trưởng, tôi dẫn em đi tìm Triệu Ích."
Phản ứng đầu tiên của Phong Quang chính là muốn nói đừng có mơ, nhưng suy nghĩ đến chuyện của Đường Tiểu Nhạc, cô vẫn nghỉ ngờ hỏi:
"Anh biết cậu ta sống ở đâu à?"
"Đương nhiên, từ năm hai đại học Triệu Ích đã không ở ký túc xá nữa, cậu ta thuê một căn nhà sống chung với Đường Tiểu Nhạc ở bên ngoài. Vừa khéo, tôi biết bọn họ thuê nhà ở đâu."
"Sao anh lại biết?"
"Rất đơn giản, Đường Tiểu Nhạc là chủ tịch của câu lạc bộ kịch nói, người của câu lạc bộ kịch nói đều từng đến nhà cô ấy tụ tập rồi."
Vân Tế nhướn mày:
"Sao nào? Có cần suy nghĩ thành tâm thật ý gọi tôi một tiếng học trưởng không?"
Sắc mặt cô phức tạp, rất lâu sau, kìm nén bật một câu: "Học trưởng"
"Nói nhỏ quá, tôi không nghe thấy."
Cô nghiến răng, nhịn: "Học trưởng!?"
"Học muội ngoan, học trưởng sẽ dẫn em đi tìm Triệu Ích."
Vân Tế cười như được mùa, vô cùng vui vẻ, ai không biết chỉ sợ còn tưởng là hắn trúng số nữa.
Cục tức này... Phong Quang gỉ lại rồi!
Tốn mười mấy phút đồng hồ đi đến dưới một chung cư bên ngoài trường, Vân Tế nhìn cửa sổ tầng mười hai, thân nhiên nói:
"Tôi cảm thấy... tôi đi lên cùng em thì hơn."
"Tại sao?"
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn.
Vân Tế hơi khom người, cách mặt cô một phân, khóe miệng cong lên:
"Bởi vì với thực lực của em mà đi tìm một con ma nữ... thật sự là quá nguy hiểm." lời này của hắn chính là ở trong ngôi nhà đó đúng là có mấy thứ không sạch sẽ.
Hắn lại vỗ lên đỉnh đầu cô:
"Không cần căng thẳng, không phải vẫn có tôi ở đây sao?"
Hơi thở mạnh mẽ mãnh liệt lướt qua mặt cô, cô không nhịn được hơi đỏ mặt, cứng ngắc người lui về phía sau một bước:
"Vậy chúng ta đi lên thôi."
Cô xoay người đi vào tòa chung cư, bóng lưng giống như đang chạy trốn.
Vân Tế mỉm cười, đi theo cô lên tầng.
Đi ra khỏi thang máy, Phong Quang nhìn của căn phòng lại luống cuống nhìn về phía Vân Tế đang đứng bên cạnh.
Vân Tế cười một tiếng, trực tiếp ấn chuông cửa, rất nhanh cửa đã mở ra, người mở cửa chính là Triệu Ích với sắc mặt cau có.
Phong Quang vẫn đang nghĩ nên mở miệng thế nào, đã thấy Vân Tế bày ra dáng vẻ rất thương cảm:
"Học đệ Triệu, khoảng thời gian trước anh không có ở trường, bây giờ nghe nói chủ tịch xảy ra chuyện nên muốn đến thăm cậu. Anh đến hơi muộn, hy vọng cậu không trách móc."
"Không... Học trưởng có thể đến đã là rất tốt rồi."
Triệu Ích hơi ngẩn ra, sau đó tránh sang một bên:
"Mời hai người vào. '
Đi vào phòng, Vân Tế lại giới thiệu:
"Đây là Hạ Phong Quang, sinh viên năm nhất của trường chúng ta, cậu từng nghe đến tên em ấy rồi chứ?"
"Em có nghe rồi, là người nổi tiếng ở trường chúng ta."
Triệu Ích đưa tay ra, mỉm cười lễ phép:
"Chào em, anh là Triệu Ích."
"Chào anh."
Phong Quang giơ tay ra cầm lấy tay Triệu Ích.
"Học muội Phong Quang cũng là nghe nói đến chuyện của chủ tịch cho nên muốn cùng anh đến thăm cậu. Cậu cũng biết đấy, hôm lễ khai giảng của sinh viên mới năm nhất, chủ tịch còn diễn thuyết trên bục giảng."
"Đúng vậy... đã là chuyện của hai tháng trước rồi." Triệu Ích nhớ lại Đường Tiểu Nhạc đứng ở trên bục giảng, khó nén đau buồn, mặt mũi lại nhuốm thêm một phần thương cảm.
Vân Tế thở dài:
"Chủ tịch qua đời, bọn anh đều rất đau lòng, học đệ Triệu, xin nén bi thương"
"Em hiểu..." Triệu Ích miễn cưỡng tươi cười:
"Xem em này, quên cả rót trà cho hai người. Hai người ngồi ở sô pha một lát đi, em đi rót nước."
Nói xong, cậu ta đi vào phòng bếp.
*xwx*xx*x*x*x**
Phong Quang và Vân Tế lịch sự ngồi ở trên sô pha. Cô nhìn cách bài trí xung quanh, trên tưởng và trên bàn đều bày rất nhiều ảnh chụp chung của Triệu Ích và Đường Tiểu Nhạc.
Cô cầm bức ảnh trên bàn trà lên, cô gái trong ảnh cười ngọt ngào hạnh phúc, cô bỗng nhiên cảm thán:
"Sinh mệnh đúng là một thứ yếu ớt, ai có thể ngờ một khắc trước vẫn là người hạnh phúc như vậy, một giây sau đã là một cỗ thi thể lạnh như băng rồi!"
"Cho nên không phải từ xưa tới nay, người muốn trường sinh bất lão, đắc đạo phi thăng vẫn luôn không ít sao?"
Cô liếc mắt nhìn Vân Tế đang cười mê người:
"Tôi đang cảm thán sinh mệnh ngắn ngủi, ai nói chuyện tu tiên với anh hả?"
"Hai chuyện này, không phải về bản chất không có gì khác nhau sao?"
"Đúng vậy, tôi còn chưa nói khả năng diễn xuất của anh đâu, cái dáng vẻ thương cảm vừa rồi còn làm cho tôi tưởng là thật nữa."
Vân Tế khiêm tốn:
"Khả năng diễn xuất của tôi cũng bình thường thôi, dù sao tôi cùng từng lăn lộn ở câu lạc bộ kịch nói."
Thấy Triệu Ích sắp đi ra khỏi phòng bếp, cô dùng khẩu hình nói ba chữ:
Không biết ngượng.
Hắn cũng dùng khẩu hình đáp lại một câu: Khen lầm rồi.
Phong Quang bị người đàn ông không biết xấu hổ này làm cho tức điên. Lúc này, Triệu Ích bê hai cốc nước ra:
"Xin lỗi, mấy ngày nay em đều bận nghiên cứu thí nghiệm nên quên mua trà, chỉ có thể mời hai người uống nước lọc thôi."
"Không sao."
Vân Tế nhanh chóng bày ra dáng vẻ thương cảm đồng tình:
"Anh nghe nói những ngày qua cậu rất ít ra khỏi phòng thí nghiệm. Cậu cũng đừng quá ép mình nữa. Anh tin tưởng chủ tịch ở trên trời có linh cũng sẽ không yên tâm được."
"Cám ơn học trưởng quan tâm, em biết phải làm thế nào, em sẽ không để mình gục xuống đâu."
Ánh mắt Triệu Ích ảm đạm đi rất nhiều:
"Trước kia có Tiểu Nhạc luôn nhắc nhở em đừng có cố gắng quá mà khiến bản thân mệt mỏi suy sụp. Bây giờ không có cô ấy bên cạnh, để cô ấy yên tâm, em cũng sẽ tự chăm lo mình thật tốt."
Phong Quang nhìn cậu thanh niên mặt mũi tiều tụy này, đột nhiên càng thêm thương cảm với cậu ta. Cử nói đàn ông thất tình dễ dàng kích thích sự cảm thông của người khác, nhưng người đàn ông mất đi người yêu lại càng có thể khiến người khác thấu cảm hơn.
Cô vừa mới định mở miệng an ủi mấy câu, khóe mắt chợt thấy rèm cửa sổ bị gió thổi khẽ bay. Cô ngây ra nghiêng sang Vân Tế bên cạnh, còn nhích lại gần hắn, ngay cả tay cũng không kìm nổi túm lấy tay hắn, sức lực này còn sắp đâm cả móng tay vào trong lòng bàn tay hắn nữa.
Vân Tế thương cảm xoa gáy cô:
"Học muội không cần quá đau buồn, em như vậy sẽ làm Triệu Ích càng buồn hơn."
Vừa rồi Triệu Ích vẫn không hiểu động tác bất ngờ của Phong Quang, bây giờ nghe Vân Tế nói vậy, miễn cưỡng cười một tiếng:
"Đúng vậy, người sống phải kiên cường."
Phong Quang không rảnh quan tâm cậu ta có kiên cường hay không. Cô chỉ biết là mình sẽ kiên quyết không quay đầu, bởi vì đang đưa lưng về phía Triệu Ích nên cô cũng không cần diễn, cô khẽ nói với Vân Tế:
"Làm thế nào bây giờ?"
Vẻ mặt Vân Tế vẫn tự nhiên như thường, hắn nháy mắt ra hiệu cho cô đừng căng thẳng, hắn cũng nhìn thấy rồi. Một con ma nữ mặc váy trắng đang đứng ở chỗ rèm cửa sổ, mà hắn cũng hiểu, lý do Phong Quang sợ hãi không phải là vì cô nhìn thấy ma nữ, mà là bởi vì cô nhìn thấy một con ác Nữ quỷ đứng ở góc tường, im lặng nhìn chằm chằm ba người trong phòng khách. Mặt ả... có lẽ đó đã không còn là gương mặt nữa rồi, bởi vì máu thịt mơ hồ, ngay cả ngũ quan cũng không thấy rõ làm người ta rọn cả tóc gáy, bị ả nhìn chằm chằm, toàn thân có thể đẫm mồ hôi lạnh.
Phong Quang bị dọa sợ, cũng bị buồn nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận