Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 14 - Chương 11: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Quyển 14 - Chương 11: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 11: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
"Khi đó ta đang mò ngọc trai ở tận Nam Hải cơ ấy, chẳng phải là không về kịp hay sao?"
Thanh Nhai chân quân cười ngượng ngùng, lại nhìn sang phía Bắc Minh Vũ:
"Phải rồi, quận chúa, lúc ta tới đây có gặp Bắc Minh đại đế, ngài ấy đang phái người tìm cô đấy, hay là quận chúa đi tìm ngài ấy đi, miễn cho ngài ấy lại phải lo lắng?"
"Ta biết rồi."
Bắc Minh Vũ nhìn hắn một cái rồi quay sang Tô Phạt, lại nở nụ cười xinh đẹp:
"Tô lão sư, hẹn chút nữa gặp lại nhé."
Nói xong, nàng ta liền tung tăng rời đi.
Thanh Nhai chân quân sở cánh mũi:
"À, thế ta cũng đi trước đây. Nghe nói cung yến hôm nay có bày không ít rượu ngon, ta qua đó xem xem, không quấy rầy hai vị nữa."
Hắn chắp tay rồi xoay người rời đi.
Vì thế, giờ chỉ còn có Phong Quang và Tô Phạt đứng lại chỗ này, cô nói:
"Bỗng nhiên ta cảm thấy... tiểu nha đầu Bắc Minh Vũ này khá là thú vị."
"Thế sao?"
Tô Phạt nói bâng quơ:
"Trước kia Phong Quang thường nói với ta là nàng ghét nhất quận chúa Bắc Minh này."
"Trước kia cũng đã nghe huynh nói là quan hệ giữa ta với nàng ta không tốt, huynh có biết tại sao quan hệ giữa bọn ta không tốt không?"
"Phong Quang nói với ta, loại thiết lập đại tiểu thư xấu tính chỉ cần một người là đủ rồi."
Nghĩ thêm một chút, Tô Phạt lại gật đầu khẳng định:
"Đây là nguyên văn lời Phong Quang nói đấy."
Được rồi, quả thực cô rất có khả năng nói ra câu nói kiểu này.
"Khu, hay là... chúng ta cũng vào đại điện đi thôi." Tô Phạt cười: "Được."
Đại điện nguy nga lộng lẫy, hai bên chỗ ngồi đã có đầy người, chỉ có vị trí gần bậc thang nhất là vẫn đang trống không. Đi qua nhiều thế giới cổ đại, Phong Quang biết được vị trí này ngoài hai vị cao quý nhất là Đế vương và Đế hậu có thể ngồi ra thì cũng chỉ có thể là của cô và Tô Phạt mà thôi.
Tô Phạt dẫn theo Phong Quang vừa xuất hiện trong đại điện thì âm thanh ổn ào lập tức lặng ngắt như tờ. Phong Quang không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể quay sang nhìn Tô Phạt. Tô Phạt thì lại bình thản kéo tay cô ngồi xuống. Đối diện chỗ bọn họ là một người đàn ông trung niên diện mạo thô kệch, râu ria xồm xoàm. Bên cạnh ông ta là Bắc Minh Vũ, vừa nghĩ đã biết đây chính là Bắc Minh đại đế.
Phong Quang đưa mắt nhìn một vòng người trong đại điện, thấy có Thanh Nhai chân quân, còn có Giản Thiện vẫn mặc đồ đen, Thái Bạch Kim Tỉnh cũng có mặt... Còn những người khác thì cô không nhận ra, cũng không hiểu tại sao những người này vừa nhìn thấy cô xuất hiện thì lại trở nên yên lặng như thế?
Cũng may, không khí yên lặng không kéo dài được bao lâu, Thiên Đế với khí thế phi phàm và Thiên Hậu ung dung quý phái đã kịp thời xuất hiện. Giống như đám người kia, nhìn thấy Phong Quang ở đây, hai nhân vật tôn quý nhất Thiên giới cũng ngây ngẩn cả người trong chốc lát.
Rất nhanh, thần sắc Thiên Hậu hơi thay đổi, bước chân bà vừa mới chuyển phương hướng thì tay đã bị Thiên Đế giữ chặt. Bà quay đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt ra hiệu của Thiên Đế thoáng quét qua Tô Phạt, Thiên Hậu lại nhìn Phong Quang một lần nữa, ánh mắt chớp động, cuối cùng vẫn theo Thiên Đế đi về phía bậc thang, ngồi lên vị trí chủ vị.
Sự thay đổi động tác và thần sắc của Thiên Hậu không dài nhưng cũng đủ làm mọi người nhìn thấy rõ, ai nấy càng thêm trầm mặc, không khí hiện tại có thể nói là im lặng như tờ.
Từ đầu tới cuối, vẻ mặt của Tô Phạt không hề biến hóa một chút nào, thản nhiên và lạnh nhạt, chẳng sợ thần cũng chẳng sợ quỷ. Rất nhiều ánh mắt người ngoài lén nhìn về phía này nhưng hắn vẫn coi như không phát hiện ra.
Nhưng Phong Quang thì lại không được bình tĩnh như thế, cô cảm thấy cả người đều không thoải mái, không hiểu tại sao mọi người lại im lặng, càng không hiểu thái độ kỳ quái của hai vị phụ mẫu mà cô chưa quen thuộc kia là do đâu mà có.
Thế nhưng đúng lúc giữa không khí mất tự nhiên này, người đàn ông ngồi bên cạnh cô lại bình tĩnh và tự nhiên thì tay ra, lấy một đĩa bánh hóa là chốn không người,"Điểm tâm mà đầu bếp ở Thiên Cung làm không thể ngon bằng ta làm được, Phong Quang ăn tạm lót dạ trước di."
Không khí càng thêm quỷ dị.
Cuối cùng, vẫn là Thiên Đế lên tiếng phá vỡ không khí lúng túng này, ánh mắt nhân từ của ông dừng trên người Phong Quang:
"Thương thế của Phong Quang đã tốt hơn chưa?"
Nghe thấy thế, Phong Quang sửng sốt một chút rồi mới trả lời:
"Đã đỡ hơn nhiều rồi ạ."
"Vậy thì tốt."
Thiên Đế vui mừng gật đầu.
Thiên Hậu cũng vội nói:
"Nếu Phong Quang cảm thấy không khỏe thì trong kho thuốc còn rất nhiều thánh được chữa thương, mẫu hậu có thể đưa cho con."
"Không cần."
Người lên tiếng là Tô Phạt, hắn cười đẩy lễ phép:
"Ở chỗ của ta có đủ mọi loại thuốc, không cần Thiên Đế và Thiên Hậu phải lo lắng."
Nghe nói vậy, thần sắc dịu dàng của Thiên Hậu cứng đờ trong giây lát, mất một lúc mới khôi phục lại được vẻ tươi cười:
"Tô tiên sinh nói cũng đúng, nếu Phong Quang cần thuốc gì thì ở chỗ ngài đều có cả."
Mẫu thân cô gọi hắn là Tô tiên sinh ư?
Phong Quang nhất thời thấy hơi nghỉ hoặc trong lòng, loại xưng hô xa lạ như thế, hoàn toàn không giống xung hô giữa mẹ vợ và con rể chút nào.
Thiên Đế nói với thê tử của mình:
"Hôm nay là sinh thần của nàng, người trong tam giới đều tới chúc mừng, chuyện nhà không nên nói nhiều."
"Thiên Đế nói đúng lắm."
Thiên Hậu cười đáp, không nhìn Phong Quang nữa mà di chuyển tầm mắt tới mọi người đang ngồi trên đại điện:
"Hôm nay xin đa tạ các vị đã tới, ta và Thiên Đế đã chuẩn bị rượu Ngọc Lộ ngon nhất, mời các vị thưởng thức vui vẻ thoải mái."
Câu nói của Thiên Hậu như một cái mở chốt, không khí vốn đang an tĩnh lập tức náo nhiệt hẳn lên. Người uống rượu, người nói chuyện, chẳng nữa.
Cô có cảm giác rằng mình không hợp với nơi này, mà nguyên nhân chính là vì người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Tô Phạt bưng một ly rượu đặt xuống trước mặt cô:
"Rượu Ngọc Lộ không say đâu, trước kia Phong Quang thích uống rượu Ngọc Lộ, gần đây ta quản nàng hơi nghiêm vì tình hình sức khỏe của nàng không tốt, nhưng giờ uống một ly cũng không sao."
"Trước kia ta thích uống rượu sao?"
Cô rất tò mò về hương vị của thứ này nên bưng chén rượu lên.
Đầu tiên là nhấp một ngụm nhỏ, sau đó ánh mắt lập tức sáng rực, cuối cùng uống cạn cả chén rượu:
"Cái này thơm quá, ta rất thích."
Trong lòng thầm nghĩ đúng là rượu của Thiên giới có khác, so với rượu dưới trần gian thì ngon hơn rất nhiều? Mà cô đã từng xuống trần gian rồi ư?
Phong Quang vừa mơ mơ màng màng suy nghĩ, vừa rót thêm rượu cho bản thân mình, cũng không biết cô đã uống bao nhiêu, đến khi định uống thêm một chén nữa thì tay đã bị người ta đè xuống.
"Phong Quang uống đủ nhiều rồi, nàng không thể uống nữa."
"Không... Ta còn muốn."
Cô bĩu môi gạt tay hắn ra, lại uống thêm một chén nữa, hoàn toàn không ý thức được rằng mặt cô đã đỏ bừng bừng, đây là biểu hiện của trạng thái say rượu.
Cô chớp mắt choáng váng, thân mình nghiêng ngả rồi ngã lên người Tô Phạt, trong miệng còn lải nhải chuyện tiếp tục uống.
Tô Phạt bất đắc dĩ ôm cô vào lòng, lấy một cái khăn tay trắng tinh ra lau rượu dính trên khóe môi cô. Phong Quang vốn dĩ xinh đẹp, dáng vẻ sau rượu lại càng thêm phần quyến rũ. Tô Phạt để mặt cô nép vào ngực mình, không cho những người khác nhìn thấy sự hấp dẫn này của cô.
Giản Thiện lập tức thò mặt sang:
"Đại đi phụ, con thấy đại di uống say mất rồi, hay để con mang người đi giải rượu nhé?"
Lời này nói ra, cho dù có người muốn đưa Phong Quang đi giải rượu thì cũng chẳng tới lượt một người đàn ông như hắn.
"Làm phiền ngươi lo lắng rồi."
Tô Phạt lạnh nhạt đáp: "Nếu Phong Quang đã say, vậy ta đưa nàng ấy về thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận