Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 14 - Chương 29: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Quyển 14 - Chương 29: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 29: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Vì thế, sau lần đầu tiên mất đi trí nhớ, Phong Quang dần dần lấy lại được ký ức liền đi tìm Thái Bạch Kim Tỉnh.
Thái Bạch Kim Tỉnh liền nói với cô rằng quả thực Tô Phạt không hề đối xử thật lòng gì với cô, hắn chỉ muốn trái tim của cô mà thôi, muốn dùng trái tim đó của cô để đi cứu kẻ nào đó.
Lúc đó, Phong Quang rất ngạc nhiên, nhưng về sau, cô phát hiện ra rằng sau khi thoát khỏi dục vọng giam lỏng cô ở Vị Danh Cư của Tô Phạt, cô chẳng biết phải đi đâu, không ai có thể cứu cô.
Cô tuyệt vọng, cuối cùng lựa chọn tự sát, sau đó liền bắt đầu luân hồi lần thứ hai... Cô không ngừng chết đi, rồi không ngừng sống lại, sự tình lâm vào một vòng sinh tử tuần hoàn.
Trong nháy mắt, trong đầu Phong Quang như có cái chốt khóa được mở bung ra, ký ức trong dĩ vãng lập tức ùa về. Cô đau đớn day huyệt thái dương, nhịn đau tiếp thu những ký ức kia... bao gồm cả mười ba lần chết của mình.
"Phong Quang... Nàng làm sao thế?"
Một tay Tô Phạt bế Tiểu Tiếu, một tay xoa nhẹ gò má cô, trong đáy mắt dịu dàng tràn ngập sự lo lắng.
Phong Quang im lặng hồi lâu, không muốn nói một câu nào.
Coi như chân tướng của những chuyện cũ đã hoàn toàn rõ ràng, nhưng còn có một việc mà cô không rõ, đó là sự biến mất của Hệ thống chủ. Hệ thống chủ sẽ không vô duyên vô cớ biến mất như thế, nhưng mà cô vẫn không tìm ra được một chút manh mối nào.
Phong Quang nhìn người đàn ông trước mắt, bỗng nhiên muốn than một câu tạo hóa trêu ngươi. Năm đó, khi cô xuống nhân gian lịch kiếp, cô lựa chọn chết trong tay Chung Nhiên, vốn tưởng cốt truyện sẽ kết thúc ở đó, ai ngờ cô lại lắc mình biến hóa thành công chúa của Thiên giới, còn ở bên vị tiên sinh dạy học mới tới tên Tô Phạt, cuối cùng còn thành thân với nhau. Vào ngày đại hôn, khi nhìn thấy Tô Phạt ở bên trong phệ khí, không thể phủ nhận rằng Phong Quang quả thực đã hiểu lầm cái gì rồi.
Mỗi lần bị hắn xóa mất ký ức, trải qua một đoạn thời gian, cô đều chậm rãi nhớ lại được, nhưng cũng không nhớ ra được hoàn toàn mà chỉ là một vài đoạn ngắn mơ hồ, mà lá thư kia rõ ràng là được viết trong trạng thái ký ức mơ hồ như thế. chứ không phải cô, Thái Bạch Kim Tỉnh còn hiểu sai ý của Tô Phạt rồi nói lại với cô... Cũng vì lá thư này nên cô nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi Tô Phạt không chỉ một lần, thế nên cô bị hắn cầm tù ở Vị Danh Cư, cuối cùng kết thúc bằng việc cô tự sát, rồi lại luân hồi một lần nữa.
Phong Quang chưa bao giờ có cảm giác... bị gài bẫy như thế này... Đúng thế, là bị hố hàng!!!.
Cũng không phải do ai nói quá lên, tất cả sự trùng hợp gặp nhau tại một điểm liền trở thành lẽ tất nhiên, thế là cô không thoát được vòng tuần hoàn của sự sống và cái chết, mà Tô Phạt lại là người chỉ làm việc dựa theo chủ ý của bản thân. Hắn không có tam quan của người bình thường. Hắn chỉ cảm thấy mình không thể rời khỏi Phong Quang, thế là hắn liền không cho cô rời đỉ.
Nhưng còn tại sao cô lại không tin hắn thì hắn lại chỉ nghĩ rằng là do Phong Quang vẫn còn là người như lúc ở trên chiến trường, cô nghi ngờ hắn chỉ có hứng thú tạm thời với cô mà thôi chứ không phải tình yêu gì. Tô Phạt nghĩ Phong Quang trốn tránh mình chỉ vì nguyên nhân này nên từ đầu tới cuối, hắn mới không phát hiện ra lá thư kia, càng không biết được chỉ vì một câu của hắn nên mới bắt đầu quá trình hai người tra tấn lẫn nhau như thế.
Mà Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu là một sự ngoài ý muốn trong vòng tuần hoàn sinh tử này. Tô Phạt luôn biết tới sự tồn tại của Tiếu Tiếu, hắn cũng biết Tiếu Tiếu quan trọng với cô tới mức nào, chỉ cần Tiếu Tiếu ở đây thì Phong Quang sẽ không thể nào lựa chọn rời khỏi hắn được.
Có người nói trẻ con là ràng buộc của một gia đình. Tuy Tô Phạt cảm thấy những lời này cũng chẳng đáng tin lắm nhưng hắn vẫn muốn thử một lần xem sao.
Vào tới phòng nghỉ ở quán trọ, không khí giữa Phong Quang và Tô Phạt càng thêm trầm mặc. Nếu là trước kia cô giả vờ coi như không biết thì còn đỡ, giờ những lời cần nói cũng nói ra cả rồi, cô lại cảm thấy nếu ở cùng phòng với người đàn ông này thì hơi mất tự nhiên.
Phong Quang nhìn Tô Phạt đặt Tiếu Tiếu xuống giường, còn chủ động đắp chăn cho con bé thì đột nhiên lại có ảo giác rằng thực ra Tô Phạt cũng là một người cha rất tốt.
Nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi lại bị cô phủ nhận ngay lập tức. Cô nhớ ra, năm đó khi biết cô mang thai, chính người đàn ông này đã dỗ dành cô bỏ nó như thế nào.
Thấy hắn đắp chăn cho Tiếu Tiếu xong liền quay lại, Phong Quang nói: "Tô Phạt. ." phòng khác nghỉ ngơi."
Không đợi cô nói thẳng ra, Tô Phạt liền chủ động nói trước.
Phong Quang ngây người một lát, rồi gật đầu: "Ừ."
Hắn cười khẽ một tiếng rồi cúi đầu hôn lên khóe môi cô, ngay khi cô muốn nổi giận, hắn liền nói câu "Chúc ngủ ngon" rồi chuồn ra khỏi phòng.
Phong Quang không có chỗ phát giận nên đành phải nuốt sự nóng giận của mình xuống bụng. Cô đi tới bên mép giường và ngồi xuống, lằng lặng nhìn gương mặt đang ngủ say của Tiếu Tiếu, lúc này mới cảm thấy cảm xúc lâu lắm rồi không được bình tĩnh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Phong Quang cũng không phủ nhận, nếu yêu cầu cô phải lựa chọn giữa Tiếu Tiếu và Tô Phạt, nhất định cô sẽ lựa chọn Tiếu Tiếu.
Ít ra, ở trong lòng cô, không có gì càng quan trọng hơn Tiếu Tiếu cả.
Hôm sau, Phong Quang cũng không định ở lại cùng Tô Phạt đi thả đèn gì hết, cô muốn dẫn theo Tiếu Tiếu về Thiên giới. Tô Phạt hoàn toàn không có ý kiến gì, dù sao, Phong Quang có đi đâu thì cũng không thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, thế nên hắn bằng lòng đi theo cô, bao gồm cả việc cùng Phong Quang... trở về cái nơi được gọi là nhà mẹ đẻ của cô.
Thiên Đế và Thiên Hậu là ông bà ngoại của Tiếu Tiếu. Sau khi bọn họ biết được mình có một đứa cháu gái, còn lại là cháu gái do con gái và đại ma đầu kia sinh ra, vẻ mặt của cả hai trở nên vô cùng phức tạp.
Nguyên nhân là nếu đã có đứa cháu này rồi mà bọn họ còn muốn giết Tô Phạt nữa thì có vẻ không dễ dàng ra tay cho lắm.
Tiếu Tiếu không sợ người lạ, rất được mọi người yêu thích. Gần đây con bé cực kỳ quấn Phong Quang và giữ thái độ xa cách với Tô Phạt. Còn Phong Quang thì có điểm hổ thẹn trong lòng nên cũng chiều chuộng đứa con gái này vô cùng, thế nên tính cách của Tiếu Tiếu càng lúc càng kiêu ngạo hơn. Tuy nói chưa tới mức ương ngạnh không dạy bảo được nhưng rõ ràng là đã có xu thế ngông cuồng, tùy hứng.
Lúc đầu khi mới tới Thiên giới, con bé cũng ngoan ngoãn được mấy ngày, nhưng sau khi đã quen thuộc rồi thì con bé chẳng còn chút rụt rè nào nữa, bởi vì có thân phận đặc biệt nên chẳng ai dám chọc vào nó, khiến nó trở thành một tiểu bá vương ở Thiên giới này.
Phong Quang khá là lo lắng trước sự tình như vậy. Ngồi dưới gốc cây quế, cô dùng ngón tay dí vào trán Tiếu Tiếu:
"Con nhìn xem con bẩn thế nào chưa kìa? Vừa mới rơi vào vũng bùn đấy à?"
"#hônaa không a' là do eon chơi với Hao Thiên Khuyển đấy" Bộ váy áo tỉnh xảo của Tiếu Tiếu đã vô cùng bẩn thỉu, ngay cả mặt con bé cũng dính không ít bụi bẩn.
Tiếu Tiếu thích chó, cái này thì khá là giống với Phong Quang.
Phong Quang nhìn Tô Phạt đang từ cách đó không xa đi tới, cô nói với Tiếu Tiếu:
"Cha con tới kìa, qua ôm cha một cái đi."
"Vâng!"
Tiếu Tiếu xoay người, lập tức ôm lấy phụ thân mình đã tới ngay đằng sau, những bùn bẩn và tro bụi trên người con bé dính lên bạch y của hắn không ít.
Khuôn mặt Tô Phạt cứng đờ.
Phong Quang che miệng lại, cố gắng nhịn cười.
Trẻ con dù sao vẫn cứ là trẻ con, Tiếu Tiếu lúc trước mới ra quyết định sẽ chán ghét phụ thân mình mà giờ đã coi như chẳng có chuyện gì, nó ngẩng đầu ngọt ngào gọi,"Cha, buổi chiều tốt lành ạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận