Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 15 - Chương 29: Công lược hội trưởng hội học sinh

Quyển 15 - Chương 29: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 29: Công lược hội trưởng hội học sinh
Người nhân bản vẫn luôn bị cấm tồn tại, bởi vì cho dù về mặt luật pháp hay đạo đức, sự tồn tại của người nhân bản đều là một đề tài rất có tính tranh luận. Không phải là không có ai nghĩ đến thông qua cơ thể của người nhân bản chữa khỏi cho một bệnh nhân bị bệnh hiểm nghèo khác, nhưng người nhân bản cũng không phải là không có suy nghĩ của mình, cũng không phải là không có cảm giác.
Cho nên, người nhân bản cũng là người, cho dù sự ra đời của người đó đã được định trước là sẽ không có sinh mệnh lâu dài.
Ít nhất, Phong Quang cảm thấy như vậy.
Hàn Kỳ khẽ cười một tiếng đối với sự im lặng của cô:
"Sau đó tôi mới biết, Hàn Trần bị gửi nuôi ở nhà ông quản gia. Cậu ấy đi học giống như người bình thường, sống cuộc sống từ trước đến nay tôi chưa từng được trải qua. Có lẽ tôi nói như vậy... cậu sẽ cảm thấy tôi giả dối, nhưng Hàn Trần có thể sống cuộc sống của người bình thường, tôi rất vui vẻ."
"Vậy cậu thì sao?"
Cô thấp giọng hỏi, trong giọng nói bình tĩnh lộ ra chút run rẩy.
Hàn Kỳ thoáng mỉm cười nhẹ nhàng như mây, mang theo phiền muộn:
"Tôi sẽ cố gắng sống lâu thêm một chút, mặc dù... tôi không có cách nào bảo đảm ngày này sẽ là bao lâu."
"Vậy...
"Sẽ không đâu, tôi sẽ không hy sinh Hàn Trần để duy trì mạng sống cho tôi."
Hàn Kỳ biết cô đang suy nghĩ gì, khỏe miệng cậu lộ ra một tia cười mim không dễ phát giác, giống như là mặt hồ tĩnh lặng gợn lên làn sóng lăn tăn, chẳng mấy chốc đã biến mất:
"Cậu ấy có cuộc sống của cậu ấy, tôi có cuộc sống của tôi. Tôi và cậu ấy là hai người độc lập. Cậu ấy tồn tại ở cái thế giới này không phải là làm vật phụ thuộc của tôi."
"Tôi hiểu..."
Cô cũng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, bởi vì điều này báo trước là cậu không định dùng cách mà ba cậu đã chuẩn bị để chữa khỏi cho mình, cũng là nói, cơ hội cậu có thể sống tiếp càng mong Nhưng cô không muốn buông xuôi như vậy, cô hỏi trong sự mong đợi:
"Bệnh tình của cậu thật sự không có cách nào khác sao?"
"Phong Quang, không cần cảm thấy buồn đâu."
Hàn Kỳ hơi khom người xuống, gương mặt tái nhợt của cậu ghé sát mặt cô, trong đôi mắt đen nhánh là một bầu trời dửng dưng:
"Đây là số phận của tôi, tôi đã sớm chuẩn bị chấp nhận xong cả rồi, nhưng từ trước đến nay tôi cũng không phải là một người nhận thua. Cậu nhìn đi, không phải bây giờ ngày nào tôi cũng sống rất vui vẻ sao?"
"Nhưng mà... nhưng mà..."
Cô hít mũi, bỗng nhiên nghẹn ngào:
"Nhưng mà tôi không muốn cậu chết... Tôi muốn cậu sống khỏe mạnh..."
Cậu sờ đỉnh đầu cô, khóe môi khẽ cong lên thành một độ cong đẹp mắt:
"Phong Quang, cậu phải hiểu, thế giới này không phải câu chuyện nào cũng có thể như người đời mong muốn. Điều mà chúng ta có thể làm là trước khi ngày cuối cùng đến, làm cho mình... cũng làm cho người bên cạnh mình sống vui vẻ."
Cậu dửng dưng nói ra những lời này, thật sự là quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta không biết nên làm như thế nào mới có thể không sinh ra cảm giác bất lực tuyệt vọng kia.
Cậu dùng ngón tay lau đi một giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt cô:
"Không cần cảm thấy buồn vì tôi, không phải là bây giờ tôi vẫn khỏe mạnh đứng ở trước mặt cậu đây sao?"
"Tôi không hiểu..."
Cô nắm chặt tay cậu:
"Tôi không hiểu tại sao cậu phải chịu đựng sự đau khổ này, rõ ràng cậu là một người tốt như vậy... còn có rất nhiều chuyện chưa từng làm nữa..."
"Nhưng tôi vẫn tồn tại, tồn tại ở trước mắt cậu."
Mắt Hàn Kỳ khẽ cong lên, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, cậu nói:
"Tôi cũng không hề tốt như cậu nói, giống như tôi biết nên duy trì khoảng cách thích hợp với cậu nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn xích lại gần cậu hơn. Tôi cũng là một người ích kỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận