Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 15 - Chương 47: Công lược hội trưởng hội học sinh

Quyển 15 - Chương 47: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 47: Công lược hội trưởng hội học sinh
Hàn Trần đột nhiên nói câu này, Phong Quang khựng lại rất lâu, vì cô không biết nên tiếp lời như thế nào.
Cuối cùng vẫn là cậu ta phá vỡ sự yên lặng:
"Hạ Phong Quang, cho dù nói thế nào, mặc dù tôi cảm thấy cậu ngu xuẩn, nhưng tôi vẫn cảm kích cậu đã đến cứu tôi."
"Tôi không phải là vì cứu cậu... chỉ là bởi vì tôi sợ sau khi Hàn Kỳ tỉnh lại, cậu ấy sẽ cảm thấy áy náy."
Hàn Kỳ đã từng nói, cậu không hy vọng dùng tính mạng của Hàn Trần để đổi lấy mạng sống của cậu, Phong Quang vẫn nhớ những lời này.
Hàn Trần khẽ mỉm cười:
"Cũng đúng, nếu như không phải là vì Hàn Kỳ, tôi nghĩ cậu cũng sẽ không cứu tôi rời đi."
"Cậu nên đi đi."
Cô không chắc chắn lúc nào những người đó sẽ trở lại, cũng không muốn nhìn bộ dạng xúc động của cậu ta.
"Tôi sẽ không đi."
Hàn Trần nói:
"Cho dù tôi đi, tôi cũng không sống được quá ba tháng."
Bởi vì, thời gian của cậu ta cũng sắp đến rồi.
Nếu như nói bệnh tình của Hàn Kỳ khiến Hàn Kỳ cảm thấy tuyệt vọng, vậy thời hạn sinh mệnh người nhân bản của Hàn Trần, chẳng phải cũng là một chuyện khiến người ta tuyệt vọng sao?
Phong Quang không muốn suy nghĩ những chuyện này, cô cố chấp hỏi:
"Nếu như cậu không đi, bây giờ ở nơi này chờ chết sao?"
"Cậu đã từng nói, sinh mạng là một chuyện không cách nào dùng con số để đong đếm được, nhưng rất đáng tiếc, ở trong mắt tôi, sinh mạng lại là một con số đơn giản."
Cậu ta lạnh lùng nói, trong mắt không có chút ưu tư nào, ngay cả nụ cười ngụy trang cũng không thấy đâu, dường như chỉ là đang nói một chuyện không liên quan gì đến mình:
"Tôi rời đi rồi Hàn Kỳ sẽ chết. ba tháng sau. tôi cũng sẽ chết. Mà tôi ở lại, tôi sẽ chết, Hàn Kỳ sẽ sống tiếp, trong quãng đời còn lại, anh ta sẽ vĩnh viễn sống trong sự áy náy với tôi, đây là một chuyện mua bán rất có lợi."
Phong Quang mím môi:
"Hàn Trần... đây là mạng của cậu, cậu lại coi sinh mạng của bản thân là một chuyện mua bán à?'
"Hai chữ sinh mạng này đặt ở trên người tôi chỉ là một chuyện cười."
Hàn Trần bình tĩnh nói:
"Cậu chỉ biết là hàng ngày Hàn Kỳ sống trong sự đau đớn sẽ chết đi, nhưng không biết ngày nào tôi cũng sống trong loại đau khổ này. Điều khác biệt chính là có rất nhiều người liều mạng muốn anh ta sống tiếp, mà tôi... tôi chỉ có một mình tôi."
Hâm mộ ư?
Đương nhiên cậu ta sẽ hâm mộ. Đây là một loại tình cảm cậu ta không muốn thừa nhận, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận.
Hàn Trần và Hàn Kỳ, bọn họ giống nhau, nhưng số phận lại hoàn toàn khác nhau. Mười tám năm trước, Hàn Trần có thể sống cuộc sống mà Hàn Kỳ không có, cậu ta tin tưởng, chỉ cần cậu ta sống tốt hơn, Hàn Kỳ sẽ càng thêm ghen tị với cậu ta, giống như cậu ta ghen tị Hàn Kỳ.
Nhưng thời gian luôn trôi qua, thời gian mười tám năm... thời gian mười tám năm thì đã như thế nào? Bây giờ nghĩ lại cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Rất nhanh, Hàn Trần sẽ phải trả lại mười tám năm trộm được này lại cho Hàn Kỳ. Hàn Kỳ sẽ sống tiếp, sống khỏe mạnh, sống cùng với người mình thích.
Mà cậu ta... giống như lúc đến với cái thế giới này, cậu ta cũng sẽ biến mất trong ánh mắt hờ hững của mọi người.
Trong lòng Phong Quang âm ỉ cảm thấy khó chịu. Cô rất rõ ràng, cho dù là Hàn Trần hay là Hàn Kỳ, số phận của bọn họ đều có thể làm cho người ta cảm thấy đau lòng, nhưng mà... nhưng mà cô cũng rất rõ ràng, vào lần đầu tiên gặp Hàn Kỳ, cô đã có lựa chọn rồi.
Cô thích Hàn Kỳ, cũng không hy vọng Hàn Kỳ chết.
Hàn Trần bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, cậu ta nói:
"Hạ Phong Quang, mạng của tôi từ trước đến nay đều sẽ không do người khác quyết định, cho dù là ông trời cũng không được. Mạng của tôi chỉ có thể do tôi tự quyết định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận