Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 15 - Chương 51: Ngoại truyện 2 (Hàn kỳ)

Quyển 15 - Chương 51: Ngoại truyện 2 (Hàn kỳ)Quyển 15 - Chương 51: Ngoại truyện 2 (Hàn kỳ)
Hình như điện thoại rơi xuống, va phải cái gì, đoạn ghi âm chỉ đến chỗ này.
Đầu óc Chân Vi trống rỗng, bà quên cả khóc, rơi vào trong con khủng hoảng khó hiểu.
Hàn Vĩ không thể nào lừa bà ấy, nếu như nói Hàn Kỳ không phải con trai của bọn họ... vậy hắn là ai?
Trong đầu Chân Vi dường như hình thành một trận gió bão, mà tâm tư xoắn xuýt của bà cũng chỉ có thể dừng ở nơi này, bởi vì có người đã đến thăm bà.
Là Hàn Kỳ.
Đứa con trai bà hiểu rõ nhất, nhưng bây giờ cũng không dám nói là hiểu rõ nữa.
Hàn Kỳ chậm rãi đi từ cửa vào, gương mặt hắn vẫn còn nét bi thương do mất ba, không phải rất rõ ràng, nhưng sự bị thương ẩn nấp trong nụ cười khẽ đó mới khiến người ta cảm thấy càng thêm nghiêm túc.
Tay Chân Vi cầm điện thoại không tự chủ được giấu ra sau lưng, bà cố gắng làm như bình thường hỏi:
"Tại sao con lại qua đây?"
Hắn nhẹ giọng nói:
"Phong Quang không yên tâm về mẹ, con cũng rất lo lắng cho nên mới qua đây thăm mẹ."
"Mẹ rất tốt, không cần lo lắng cho mẹ."
Bà không giỏi nói dối, nhưng bản năng của con người nhắc nhở bà, không thể để cho Hàn Kỳ phát hiện ra đoạn ghỉ âm này. Bà giơ bàn tay khác lên lau đi nước mắt còn chưa khô, đau buồn giống như mấy ngày trước.
Có điều cũng chỉ là giống như mà thôi.
Cuối cùng Hàn Kỳ đi đến bên cạnh bà, hắn yên lặng nhìn bà rất lâu, rồi lại lạnh lùng cười một tiếng, trong đôi mắt đen kịt như màn đêm là cả một sự bình tĩnh, nhưng lại có sức quyến rũ vô cùng, dường như đôi mắt ấy có khả năng nhìn thấu lòng đối phương:
"Bà biết rồi, đúng không?"
Lúc hỏi ra những lời này, trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, ngay cả sự bi thương vì người thân qua đời cũng không còn nữa. Trước mặt vẫn là đứa con trai dịu dàng giống như trong ký ức của bà, nhưng lại khiến Chân Vi sợ hãi đến rừng mình. Rõ ràng vẫn là hắn, nhưng hắn bây giờ mang đến cho bà cảm giác hoàn toàn khác, một loại cảm giác dồn nén lớn mạnh đang tấn công tinh thần bà... Sau đó, bà cảm thấy nhức đầu đến mức dữ dội.
Chân Vi ôm đầu, từ từ ngồi xổm xuống đất, ký ức bị kiềm chế tràn ra, rất nhanh, bà bịt kín miệng mình, con người giãn rộng vì kinh hoàng, bà đang khủng hoảng, khủng hoảng đến cực hạn.
"Nhớ ra rồi sao?"
Hàn Kỳ mỉm cười:
"Bà Hàn."
"Hàn Trần... mày là Hàn Trần!"
Chân Vi mất khống chế hét lớn với hắn. Bà đứng lên nhào qua hắn, bộ dạng giờ đây giống như con chó sói đói bụng hung hăng sắp xé nát người thợ săn trước mắt, không còn vẻ thanh tao dịu dàng thường ngày nữa.
Thế nhưng Hàn Kỳ nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh một bước, Chân Vi thảm hại vồ hụt, va vào bàn.
"Bà Hàn, bà nên cám ơn tôi."
Dưới hàng mi dài mà dày của Hàn Kỳ là một đôi mắt trong suốt, sạch sẽ, mà lại thánh thiện:
"Nếu như không phải tôi cải tạo bà, chỉ sợ hôn nhân của bà và ông Hàn đã sớm tan vỡ rồi, cho nên, không phải là bà nên cám ơn tôi à?"
"Cám ơn mày? Cám ơn mày thôi miên tao và Hàn Vĩ, để cho con trai ruột của chúng tao chết ư!?"
Chân Vi phát ra tiếng hét chói tai, bộ dạng phát điên lúc này của bà và dáng vẻ mềm yếu trước kia dường như là hai người khác nhau.
Đúng vậy, bà vốn dĩ là kiểu tính cách này, bởi vì xuất thân thế gia, bà càng thích dùng cái nhìn phiến diện để nhìn người, gian xảo, chanh chua, không thiếu một cái nào. Nhưng bà là một người phụ nữ khát khao tình yêu, bà không thích bỏ ra, nhưng yêu cầu Hàn Vĩ có thể cưng chiều mình vô điều kiện, đương nhiên, vào mười năm trước, Hàn Vĩ đã thương lượng ly hôn với bà rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận