Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 16 - Chương 24: Công lược thái tử nghèo

Quyển 16 - Chương 24: Công lược thái tử nghèoQuyển 16 - Chương 24: Công lược thái tử nghèo
Cung yến được tổ chức như dự định, trong đại kiện nguy nga lộng lẫy, cho dù Chu Lệ biểu hiện vô cùng ôn tồn thì không khí của bữa tiệc cũng tuyệt đối không thể thoải mái được. Văn võ cả triều có ai không phải người lõi đời, yến hội hôm nay chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Sự thật đã chứng minh đúng là như thế.
"Điểm tâm này rất ngọt."
Chu Hạnh đẩy một đĩa bánh tới trước mặt Phong Quang, cười nói:
"Phong Quang sẽ thích cho mà xem."
Phong Quang cũng đã nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang đặt trên người Chu Hạnh, nhưng hắn lại coi như chẳng có gì.
Cô rầu rĩ gắp một khối bánh lên cắn một miếng, đột nhiên cảm thấy cô chẳng khác nào tên thái giám trong câu "Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp".
"Các vị ái khanh cũng đều biết."
Chu Lệ ngồi trên cao nói:
"Trong lòng trẫm luôn có hai chuyện không yên, một là vết thương của Thái tử, hai là Nhị hoảng tử thất lạc nhiều năm trước. Giờ hai người đều đã về bên cạnh trẫm, trẫm cũng yên tâm hơn."
"Bệ hạ phụ tử tình thâm, khiến người ta không khỏi nể phục."
Người lên tiếng là Đại tướng quân Lý Vinh, cũng là tâm phúc nhiều năm của Chu Lệ.
Chu Hạnh áy náy nói:
"Khiến phụ hoàng phải lo lắng là lỗi của nhi thần."
Trần Hồng Đậu ngồi ở bên kia nhìn trượng phu của mình, nàng ta nghĩ người khác cũng đã nói chuyện rồi thì Dương Kiếp là người trong cuộc cũng nên nói gì đó mới đúng. Nhưng Dương Kiếp lại là kiểu người hũ nút, còn chẳng hiểu thế sự, căn bản không hiểu tại sao Trần Hồng Đậu lại nhìn mình như thế... À không, giờ là đang trừng mắt với hắn.
"Thái tử trấn áp bạo loạn nên mới bị thương, có gì sai đâu chứ?"
Dường như Chu Lệ không kìm nén được đau lòng mà thở dài:
"Chân của con cũng vì chuyện này nên mới... thật sự khiến trẫm cảm thấy đau lòng"
Lý Vinh nói: "Thái tử điện hạ một lòng tận trung, gan dạ trượng nghĩa khiến người không khỏi bội phục. Nhưng hôm nay nhân dịp văn võ cả triều đều có mặt, thần không thể không đứng ra nói vài câu đại nghịch bất đạo."
"Lý tướng quân, có chuyện thì đừng ngại nói ra..."
"Bệ hạ."
Lý Vinh lớn mật cắt ngang lời Chu Lệ, cương trực công chính đứng lên, đi tới giữa đại điện, quỳ xuống nói:
"Trong lòng thần biết Bệ hạ vô cùng yêu quý Thái tử, thần cũng kính trọng cách làm người của Thái tử, nhưng Bệ hạ, vị trí trữ quân không thể xử trí theo cảm tính được. Nếu Thái tử điện hạ là quốc quân tương lai của chúng ta, chỉ sợ sẽ làm tổn hại tới địa vị của nước chúng ta trong mắt các nước khác... Thế nên, cho dù trong lòng thần biết đây là đại nghịch bất đạo nhưng vẫn muốn lớn tiếng cầu xin Bệ hạ, vị trí Thái tử... cần phải suy xét lại một lần nữa."
"Làm càn!"
Chu Lệ đập bàn đứng lên:
"Thái tử vì triều cương nước nhà nên chân mới bị thương, là công thần của triều đình, ngươi lại bảo trẫm phế Thái tử, ngươi muốn bá tánh lê dân nhìn trẫm thế nào đây?"
Chu Lệ nổi giận đùng đùng, Lý Vinh lại không hề sợ hãi, hắn quay hướng quỳ sang Chu Hạnh, dập đầu nói:
"Điện hạ, ngài cũng biết rõ, ngôi vị Hoàng đế không phải trò đùa. Bệ hạ không chịu tiếp nhận kiến nghị của thần, nhưng điện hạ ngài cũng là người biết nhìn đại thể..."
"Lý tướng quân không cần nhiều lời, ta hiểu ý của ngài."
Chu Hạnh buông chén trà trong tay xuống, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng:
"Ta cũng biết rõ bản thân không thích hợp ngồi ở vị trí Thái tử, thế nên, ta nghiêm túc tiếp nhận kiến nghị của Lý tưởng quân."
Chu Lệ kêu lên:
"Thái tử."
"Phụ hoàng."
Chu Hạnh hướng đôi mắt mang ý cười của mình về phía phụ thân hắn:
"Vì triều đình, hôm nay ở tại đây, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng hãy phế bỏ vị trí Thái tử của con." "Phụ hoàng không cần phải kiên trì nữa, nhỉ thần cảm thấy Lý tưởng quân nói rất đúng. Về tình về lý, nhi thần đều không nên ngồi ở vị trí Thái tử"
Chu Hạnh cười nói:
"Huống chỉ bây giờ cũng đã tìm được Nhị hoàng đệ rồi, vị trí Thái tử cũng đã có người thích hợp hơn con."
*x*+*xx*x*x***
Dương Kiếp sững người, trước kia hắn ta không sinh sống ở trong cung nên hoàn toàn không hiểu biết những đấu đá ở nơi này. Mà yến hội hôm nay, trước đó hắn ta cũng nghĩ đơn giản chỉ là một bữa tiệc bình thường, cho tới bây giờ, hắn ta mới hiểu ra, với Chu Hạnh, đây là Hồng Môn Yến, mà mục đích chính là phế truất ngôi vị Thái tử của Chu Hạnh, để hắn ta trở thành tân Thái tử.
Dương Kiếp cũng chẳng phải người có dã tâm gì. Hắn ta muốn đứng lên phản đối nhưng Chu Lệ ở phía bên kia chẳng cho hắn cơ hội lên tiếng đã thở dài, nhìn Chu Hạnh đầy bất đắc dĩ và nói:
"Nếu con đã kiên trì như thế... Vậy trẫm đành miễn cưỡng đồng ý. Nhưng Hạnh Nhi cứ yên tâm, cho dù con không phải là Thái tử thì trẫm cũng sẽ phong con là Hiền Vương. Tương lai khi Kiếp Nhi đăng quang Hoàng đế, con cũng sẽ chỉ ở dưới một người, trên vạn người."
"Nhi thần cảm tạ phụ hoàng."
Chu Hạnh gật đầu cười, trên khuôn mặt ôn hòa hoàn toàn không có một sắc thái nào khác.
Dưới bàn, Phong Quang siết chặt nắm tay, cho dù cô có không thông minh nhưng nghĩ kỹ thì cũng hiểu tại sao vị tướng quân kia lại nhắc tới đề tài phế Thái tử vào lúc này. Lúc này, văn võ bá quan cả triều đều có mặt, nếu Chu Hạnh bày ra thái độ bướng bỉnh, không chịu từ bỏ vị trí Thái tử thì có lẽ Chu Lệ cũng sẽ chẳng tiện xé rách da mặt, vẫn cứ bày ra dáng vẻ cha hiền, nhưng trong lòng mọi người đều sẽ kín đáo phê bình Chu Hạnh.
Đúng thế, Chu Hạnh thật sự là một Thái tử có tài trị quốc. Lúc hắn lên ngôi Thái tử cũng không có ai phản đối cả, nhưng giờ thì khác rồi, hai chân hắn đã bị phế, thái y nói vĩnh viễn sẽ không thể đứng lên, một quốc gia sao có thể có một vị Hoàng đế bị tàn phế như thế được chứ?
Những người trong triều đều hiểu rõ trong lòng, tương lai của Chu Hạnh kiểu gì cũng sẽ bị phế, thế nên chẳng ai đứng ra nói thêm một câu nào.
Chu Hạnh bị phế Thái tử, chuyện này coi như đã chắc chắn rồi. Chu Lệ mình.
Mà Chu Lệ cũng không vội vàng lập tức lập Dương Kiếp làm Thái tử, ông ta cười ha hả, nói:
"Yến hội hôm nay vẫn chưa kết thúc, chư vị cứ tận tình ăn uống đi."
Đại điện lập tức khôi phục bầu không khí cười cười nói nói như lúc đầu.
"A Hạnh. ."
"Ta không sao."
Chu Hạnh hơi nghiêng đầu, nhẹ cười với thê tử ở bên cạnh, bàn tay đặt dưới bàn cũng khẽ khàng vuốt ve tay cô để cô có thể yên tâm.
Phong Quang không nói thêm gì nữa, trong lòng cô biết lúc này, nói cái gì ở đây cũng là không ổn, nhưng thấy dáng vẻ chẳng để tâm tới vị trí Thái tử kia của hắn, cô cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Cung nữ bưng rượu bên cạnh hơi nghiêng tay, không cẩn thận khiến rượu đổ vào áo của Phong Quang, nàng ta vội vàng quỳ xuống:
"Xin Thái tử phi thứ tội, nô tỳ không cố ý."
Trước khi chính thức có chiếu thư thì theo lý mà nói, Phong Quang vẫn cứ là Thái tử phi.
Chu Lệ nhìn về phía bên này, quát lên một tiếng:
"Nô tỳ to gan! Làm việc thế nào vậy hả?"
"Bệ hạ thứ tội!"
Cung nữ bị dọa sợ hãi, chỉ biết liều mạng dập đầu.
Chu Hạnh nói:
"Phụ hoàng không cần phải tức giận, chỉ là đổi một bộ váy áo khác mà thôi, Phong Quang về Đông Cung đổi lại cũng được."
Phong Quang cũng gật đầu.
Lúc này Chu Lệ mới bớt giận một chút, ông ta nhìn về phía cung nữ kia:
"Còn không mau hầu hạ Thái tử phi về Đông Cung?"
"Vâng."
Cung nữ cúi đầu đứng lên:
"Thái tử phi, nô tỳ hầu hạ người về Đông Cung."
Phong Quang nhìn thoáng qua Chu Hạnh, thấy hắn gật đầu thì đứng lên hành lễ nái: "Thần thiếp xin cáo lui trước."
Ra ngoài đại điện, gặp được một gió mát mẻ bên ngoài, Phong Quang mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Trên đường về Đông Cung, sau lưng cô là hai cung nữ, nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi của cung nữ kia, cô quay đầu muốn an ủi vài câu, không ngờ lại bị một cái khăn ướt chụp thằng vào mặt. Ngay lập tức, cô liền mất đi ý thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận