Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 14: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 14: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 14: Công lược thái giám
Không gian im ắng nhất thời lan tràn.
Cuối cùng, vẫn là Y Nhân không chịu đựng được lâu cái bầu không khí làm người ta khó thở này, nàng ta cúi đầu nói:
"Sau khi Thái tử phi đi gặp Bệ hạ, mãi không thấy về, Thái tử điện hạ vô cùng lo lắng nên lúc này mới ra ngoài tìm Thái tử phi."
"Ta không cẩn thận đi lạc, lần này lại lạc hơi xa."
Phong Quang đáp nhẹ nhàng bâng quơ, hoàn toàn không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào khác.
Nhưng lời này vào tai Y Nhân lại có ý nghĩa khác, nàng ta cảm thấy Phong Quang đang cố nén tức giận, giả bộ bình thường nên trong lòng càng thêm thấp thỏm,"Thái tử phi, bây giờ... là đang định về Đông Cung sao?"
Phong Quang không vội vã trả lời mà nhìn về phía Bách Lý Mặc,"Thái tử, nếu huynh còn có chuyện muốn nói thì ta tự về trước đây."
Những lời này phiên dịch ra là,"ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ không quấy rầy chuyện yêu đương của ngươi."
Nhưng lời này tiến vào tai Y Nhân lại chẳng khác nào Thái tử phi đang giận dỗi với Thái tử. Một cung nữ nho nhỏ như nàng ta sao có thể đảm đương nổi trách nhiệm này chứ, thế nên càng cúi thấp đầu hơn, cung kính nói:
"Thái tử điện hạ vì đi tìm Thái tử phi nên mới ra ngoài, nếu đã tìm được Thái tử phi rồi, vậy chắc giờ cũng chẳng còn việc gì quan trọng nữa..."
"Thế à?"
Phong Quang không đợi Y Nhân nói xong đã quay sang nhìn Bách Lý Mặc,"Huynh thật sự... không có chuyện gì khác cần xử lý à?"
Cô hỏi với thái độ vô cùng thận trọng, quả thật, cô không hề nghĩ ngợi chuyện hắn ta muốn bồi dưỡng tình cảm với cô cung nữ này. Tóm lại hôn nhân giữa hai người chỉ là hôn nhân chính trị, bọn họ thành thân không dựa trên cơ sở tình cảm gì, hắn ta có thích nữ nhân khác cũng là chuyện bình thường.
Phong Quang chưa từng cảm thấy trước giờ mình là người thấu tình đạt lý tới mức này, trên đầu cô chỉ thiếu mỗi cái vòng hào quang lóng lánh của Đức mẹ Maria nữa mà thôi.
Cô đã tỏ vẻ rộng lượng, không chấp nhặt như thế, ai ngờ Bách Lý Mặc Dù sao bọn họ có muốn yêu đương hay không cũng chẳng phải chuyện của cô, nếu bọn họ đã không muốn đi dạo bên ngoài thì thôi, Phong Quang gật đầu:
"Vậy chúng ta trở về thôi."
Bách Lý Mặc lắc đầu.
Cô tức giận:
"Tại sao không được chứ?"
Bách Lý Mặc quay đầu nhìn Y Nhân.
Y Nhân đáp vô cùng ăn ý:
"Bệnh của Thái tử phi vừa mới tốt lại, hơn nữa cũng không nên ăn quá nhiều đồ ngọt trong một ngày, cái này gọi là tốt quá hóa dở..."
"Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi."
Phong Quang xua tay, lại ấn ngực nhỏ giọng thì thầm một cách ai oán:
"Chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì, cứ có cảm giác miệng bị nhét đầy thức ăn chó..."
Bách Lý Mặc không hiểu "thức ăn chó nhét đầy miệng" mà Phong Quang nói có nghĩa là gì, nhưng hắn ta lại nghe được một câu hoàn chỉnh trước đó của cô, đột nhiên, hắn ta cầm lấy tay cô.
Thân mình Phong Quang cứng đờ, rút tay ra theo bản năng, sau đó cách xa hắn ta vài bước. Đợi đến khi cô hoàn thành xong một chuỗi động tác này rồi thì mới nhớ ra là hình như phản ứng của mình hơi quá lộ liễu, quả nhiên, vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt Y Nhân cứng đờ, mà trong ánh mắt dịu dàng của Bách Lý Mặc lại xẹt qua một tia đau thương, làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác tội lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận