Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 38: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 38: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 38: Công lược thái giám
Yêu cầu này vừa nói ra, không chỉ Phong Quang mà ngay cả Tống Vô Hà cũng ngây ngẩn cả người.
Điều này hoàn toàn không giống với cách nói năng bình thường của hắn. Hắn không tìm được lý do thích hợp nên đành quy về nguyên nhân do cô quá xinh đẹp mà thôi. Tống Vô Hà cũng không phủ nhận, trong mắt hắn, Phong Quang quả thực là một mỹ nhân, nhưng là mỹ nhân thì sao chứ? Hắn đã thấy đủ loại hình mỹ nhân rồi, với hắn, cái gọi là "mỹ nhân" cũng chỉ là hư danh mà thôi, chẳng khác nào rau xanh củ cải, chẳng có tác dụng gì.
Càng quan trọng hơn là, cho dù là người có đẹp tới cỡ nào cũng chẳng khơi được nửa phần "ham muốn" trong hắn.
Hôm nay, thật sự đã vượt qua lẽ thường.
Sau một hồi trầm mặc, Phong Quang nghiêm túc hỏi:
"Ngươi nói thật đấy chứ?"
Nụ cười nhợt nhạt trên môi hắn hơi trở nên khẩn trương:
"Lời ta nói ra chưa bao giờ là giả cả."
"Vậy được."
Cô gật đầu một cái, y như tráng sĩ chuẩn bị ra trận, chậm rãi ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên gò má hắn.
Vẻ mặt Tống Vô Hà không có gì thay đổi, nhưng một bàn tay đang giữ tay cô của hắn hơi thả lỏng ra.
Hắn không nói gì.
Phong Quang lại nhìn hắn trong chốc lát, thấy hắn trầm mặc, cô tưởng là vị trí mình hôn không đúng nên lại cắn răng một cái, y như một vị tráng sĩ đã chết còn bị đào mồ quất xác, cô nhắm chặt mắt, đặt một nụ hôn lên môi hắn. Không khí yên tĩnh.
Cả người Tống Vô Hà cứng đờ, vào khoảnh khắc khi làn môi mềm mại ấy chạm vào môi hẳn, tim hắn dường như ngừng đập.
Đây là một trải nghiệm mà hắn chưa từng trải qua bao giờ.
Hắn biết đây không phải là thích nhưng ít nhất cũng không làm hắn cảm thấy ghét. Khi hắn còn đang tỉnh tế suy nghĩ xem đây là dạng tình cảm gì thì cô đã lùi người lại, kết thúc nụ hôn chuồn chuồn đạp nước này.
Phong Quang thấy hắn vẫn trầm mặc, đỏ mặt nhưng không tỏ vẻ tức giận gì, nói: sao? Ta đã hôn hai cái rồi, ngươi không định quyt nợ đấy chứ?"
Cô tin tưởng hắn có thể bày cho cô cách là vì hắn là Tống Vô Hà, là Đô đốc Tây Xưởng, là người cầm đầu chân chính của Cẩm Y Vệ. Hơn nữa, hắn còn là thân tín của lão Hoàng đế, là một đại gian thần nắm quyền lộng hành trong triều đình.
Gian thần... Đúng rồi, sao cô lại quên mất hắn là gian thần chứ nhỉ?
"Tống Vô Hài"
"Ta nghe thấy mà, không cần gọi ta lớn tiếng như thế đâu."
Tống Vô Hà vẫn là Tống Vô Hà. Dáng vẻ ung dung tự tại, điệu bộ lười biếng và ưu nhã, còn có nụ cười như có như không trên mặt, hết thảy đều bình thường, không có gì khác biệt cả.
Phong Quang lại có cảm giác như khóe mắt hắn đầy ý xuân, gương mặt tươi tắn càng làm cho người khác say mê điên đảo, còn có hơi thở nam tính trên người hắn nữa, giờ phút này dường như được phóng hết toàn bộ ra.
Cô lập tức nhảy ra khỏi người hắn, đứng cách xa ba bước, nôn nóng nói:
"Tống Vô Hà! Có phải ngươi bị ma ám rồi hay không thế?"
Lông mày Tống Vô Hà giật giật, miễn cưỡng đè nén xúc động muốn tát cô một phát chết tươi, hơi nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tại sao Thái tử phi lại cho rằng ta bị ma ám chứ hả?"
"Nếu không tại sao không khí tự nhiên lại trở nên ướt át như thế chứ?"
Phong Quang lớn tiếng nói:
"Y như mèo hoang động dục ấy!"
"Chẳng phải vừa rồi chính Thái tử phi đã nhìn rồi sao?"
Hắn cười:
"Ta không động dục được."
Phong Quang: "..."
Đúng thế, hắn là thái giám, sao có thể động dục được chứ?
Cô cảm thấy bản thân mình không biết lựa lời nên đã chọc ngoáy lên vết sẹo của người khác, vì thế lương tâm thấy hơi bất an, trong cõi lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi, nói:
"Tống Vô Hà... Ngươi đừng nhụt chí, thực ra chỉ cần ngươi nỗ lực một chút thì ta cảm thấy ngươi vẫn có hy vọng đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận