Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 40: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 40: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 40: Công lược thái giám
"Thái tử phi không thích cách này sao?"
"Đương nhiên không thích rồi!"
"Cũng đúng, Hạ thừa tướng làm người cẩn trọng, trung thành với quốc gia, sao có thể phạm tội phản quốc được chứ?"
Tổng Vô Hà lắc đầu, bác bỏ cách này, lại nói,"Biện pháp thứ hai, Thái tử phi phạm vào thất xuất(1), Thái tử điện hạ muốn phế phi thì sẽ được thông qua thôi."
"Thất xuất. . ư?"
"Ví dụ như Thái tử phi hồng hạnh xuất tường, vì giữ gìn thể diện của hoàng gia nên có lẽ lão Hoàng đế sẽ hạ lệnh yêu cầu Thái tử phi và Thái tử hòa ly"
"Có lẽ?"
Hắn cười,"Đương nhiên, cũng có thể là nhốt Thái tử phi vào lãnh cung, cả đời không được ra ngoài."
Phong Quang nghĩ tới lãnh cung mà cô xông nhầm vào mấy hôm trước, ở đó lạnh lẽo không một bóng người, thật sự là rất đáng sợ:
"Ta không muốn vào lãnh cung! Ngươi không có biện pháp nào đáng tin cậy một chút à?"
"Vậy thì có biện pháp thứ ba."
"Mau nói, mau nói."
"Thái tử phi mắc bệnh nan y, tự cảm thấy thời gian không còn nhiều nên xin được đi tu."
Môi mỏng của Tống Vô Hà hơi nhếch lên, nở nụ cười nhạt:
"Có điều, theo như ta đoán, với tính cách trọng tình trọng nghĩa của Thái tử thì có thể sẽ không bằng lòng hòa ly với Thái tử phi, lúc này, chỉ có thể bảo Thái tử phi giả chết."
"Giả chết..."
"Nhưng nếu định dùng biện pháp này, Thái tử phi cần phải nghĩ cho kỹ. Một khi giả chết đồng nghĩa với việc nàng sẽ vứt bỏ luôn thân phận tiểu thư của Thừa tướng phủ, cho dù hối hận thì cũng sẽ không thể lấy lại thân phận tôn quý trước kia nữa."
Cũng coi như hắn có lương tâm khi phân tích cho nàng hết cả lợi hại trong chuyện này, Tống Vô Hà cảm thán. Quả nhiên, hắn cũng có thể được Ngẫu nhiên làm người tốt một lần, cảm giác này cũng không tệ lắm.
"Nghĩ đi nghĩ lại..."
Phong Quang xoa cằm, sau đó vỗ tay "bốp" một cái,"Biện pháp này khá tốt đấy!"
Bàn tay chuẩn bị chạm vào chén trà của Tống Vô Hà hơi khựng lại.
Phong Quang thấy hắn ngơ ngẩn thì không nhịn được hỏi:
"Ngươi làm sao thế?"
"Không có gì."
Hắn không ngờ rằng cô lại coi lời nói tùy tiện của hắn là thật, còn tính toán định làm theo như thế nữa. Lần đầu tiên Tống Vô Hà cảm thấy, thì ra một người quá ngốc cũng có thể khiến người ta đau đầu.
Phong Quang lại tròn mắt nhìn hắn:
"Vậy ngươi nói xem, ta nên thực thi kế hoạch này như thế nào?"
"Cái này ?!⁄2..."
Tống Vô Hà nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, thật sự có cảm giác như mình vừa bê đá đập vào chân mình. Hắn có thể tưởng tượng ra được, nếu Thừa tướng Hạ Triều biết hắn xúi giục Hạ Phong Quang giả chết để hòa ly, chỉ sợ ông già đó sẽ tìm hắn liều mạng mất.
Cái này cũng không phải là hắn kính già yêu trẻ gì hết, hắn không muốn đối phó với Hạ Triều chỉ vì Hạ Triều cũng chẳng phải người hiền lành gì cho cam. Trước khi đạt thành mục đích, hắn không muốn đối đầu với ông ta, bởi nó sẽ đến cho hắn một vài phiền toái, tuy rằng không đủ trí mạng nhưng phiền thì vẫn cứ là phiền, là loại phiền toái làm hắn phải lãng phí thời gian.
Phong Quang ôm đầy kỳ vọng trong lòng nhìn hắn chằm chằm. Lần đầu tiên ánh mắt của Tống Vô Hà trở nên mơ hồ, cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy, hưởng thụ sự sùng bái của một người chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Cũng may lúc này có người xông vào giải vây giúp hắn, người tiến vào là một kẻ mặc đồ đen, gã quỳ xuống nói:
"Đại nhân, thuộc hạ bảo vệ bất lực, Băng Thanh cô nương bị liên minh kẻ ác bắt đi rồi."
Tống Vô Hà nhíu mày.
Phong Quang nghiêng đầu nhìn hắn giây lát, ngây thơ hỏi:
"Băng Thanh cô nương đó... là nhân tình của ngươi à?" Khóe mắt Tống Vô Hà giật giật, lại càng cười dịu dàng hơn:
"Thái tử phi, ai dạy nàng hai chữ "nhân tình" này thế?"
*x+x*xx*xx*xx*x***
(1) Thất xuất: Bảy tội của phụ nữ: Không con, dâm, không thờ cha mẹ chồng lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận