Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 46: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 46: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 46: Công lược thái giám
Cuối cùng, vẫn là Phong Quang phá vỡ im lặng, cô chưa từng thấy một Tống Vô Hà như thế này nên không khỏi lắp bắp hỏi:
"Tống... Tống... Tống Vô Hà... Sao ngươi lại tới đây?"
Bởi vì Băng Thanh đã nói với cô rằng sẽ không làm tổn thương tới cô nên cô làm con tin cũng vô cùng tự tại, nhưng sự tự tại này đã hoàn toàn biến thành lo sợ từ lúc hắn xuất hiện.
Quan trọng là cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại lo sợ như thế.
Tống Vô Hà không nhìn Phong Quang, hắn lạnh lùng nói với Băng Thanh:
"Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai."
Băng Thanh sửng sốt hồi lâu cũng không có phản ứng gì. Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy Tống Vô Hà như thế, không phải một Tống Vô Hà luôn mỉm cười với nàng ta, nói nàng ta đàn rất hay, mà là một Tổng Vô Hà nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng, giống như nàng ta đã phạm phải tội ác tày trời vậy.
Nàng ta ngơ ngẩn cất lời:
"Tống đại ca..."
Thoáng chốc, gió đêm lại nổi lên.
Chỉ trong nháy mắt, bên cạnh Phong Quang đã có thêm một người đàn ông, mà Băng Thanh lại bị người đàn ông đó bóp cổ nhấc lên, hai chân không chạm đất.
"Tống... Tống đại ca..."
Khăn che mặt của Băng Thanh rơi xuống, để lộ ra dung nhan xinh đẹp. Đôi tay nàng ta đang nắm chặt lấy cổ tay người siết cổ mình, giọng nói đứt quãng, vẻ mặt thống khổ, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Tống Vô Hà cười khẽ:
"Băng Thanh, ngươi không nghe lời."
Băng Thanh kinh hãi trợn trừng hai mắt, âm thanh run rẩy được phát ra từ giữa đôi môi trắng bệch của nàng ta:
"Băng Thanh sai rồi..."
Phong Quang nhìn mà hoảng hồn, cái cổ của Băng Thanh mảnh khảnh như thế, chỉ cần Tống Vô Hà dùng chút sức nhẹ thôi cũng có thể bẻ gãy được rồi. Cô vội vàng giữ lấy cánh tay hắn:
"Tổng Vô Hà, ngươi đừng xúc động, người ta bảo phu thê đánh nhau..."
"Hửm?"
Mắt hắn liếc nhìn về phía cô, âm cuối hàm chứa một chút hương vị của sự đe dọa.
Phong Quang run lên, lập tức sửa miệng một cách không có khí phách:
"Mạng người rất lớn, đừng xúc động... Bình tĩnh, nào, hít sâu theo ta, bình tĩnh..."
Nói xong, cô còn thật sự hít sâu mấy lần liền.
Tống Vô Hà suýt chút nữa buột miệng hỏi có phải cô bị ngốc hay không, chẳng lẽ cô không nhìn ra là hắn đang ra mặt vì mình à?
Nhưng, nhìn dáng vẻ lo lắng kia của cô cũng rất thú vị, Tống Vô Hà nhướng mày, tay buông ra. Băng Thanh mất đi lực chống đỡ liền ngã nhào xuống đất, nhưng Tống Vô Hà chẳng thèm để ý tới nàng ta. Hắn nhìn cánh tay mình đang bị Phong Quang giữ lấy, sau đó hắn cầm lấy cổ tay trắng nõn của cô, nhẹ kéo một cái khiến cho cô không thể không kiễng chân lên ghé sát lại mình.
Hắn hơi cúi đầu, khoảng cách giữa hai người lập tức trở nên gần trong gang tấc.
"Thái tử phi không muốn ta giết người sao?"
"Phải. ”
Trái tim Phong Quang tự dưng đập nhanh hơn, sắc mặt cũng không khỏi đỏ lên,"Tống Vô Hà, ta hy vọng... trong tình huống có thể không giết người thì cố gắng đừng giết."
"Ồ? Lỡ như có người đe dọa tới tính mạng của Thái tử phi, chẳng lẽ Thái tử phi vẫn lương thiện như thế sao?"
Không thể phủ nhận, trong lòng Tống Vô Hà rất tức giận, cảm giác như thể ông đây chống lưng cho nàng mà nàng thì lại bảo phải một sự nhịn chín sự lành, làm hắn cảm thấy vô cùng không vui.
Tổng đại nhân mà tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Phong Quang vội cười lấy lòng:
"Chẳng phải còn có ngươi hay sao? Sao ta có thể gặp nguy hiểm gì được chứ Huống chỉ, lỡ như thật sự có người đe dọa tới sinh mạng của ta, vâv thì chắc chắn †a eẽ là naườồi đầu tiên đồng tình với viêc Tếng đai nhân dùng nghiêm hình chăm sóc kẻ đó!"
Câu đầu tiên của cô đã thành công làm hắn cảm thấy sung sướng, Tống Vô Hà khẽ mỉm cười,"Thì ra Thái tử phi cũng không đến nỗi ngu ngốc hết thuốc chữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận