Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 51: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 51: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 51: Công lược thái giám
Phong Quang đi theo tên quan binh kia một hồi, cuối cùng cũng tụ hợp được với đám người Bách Lý Mặc.
Bách Lý Mặc vốn đang vô cùng lo lắng, thấy Phong Quang liền nở nụ cười yên lòng. Hắn ta đi tới bên cạnh cô, cầm lấy tay cô, viết mấy chữ vào lòng bàn tay Phong Quang:
"Nàng đi đâu thế?"
"Ta
Phong Quang suy nghĩ một chút sau đó quyết định nói dối không chớp mắt,"Sau khi ta bị tách ra khỏi huynh, ta không cẩn thận nên bị ngã xuống nước. Sau đó ta gặp Bách Lý Thư, hắn đưa ta về phủ của hắn, còn cho ta thay một bộ quần áo sạch sẽ. Sau đó thì người của huynh tới, ta đi theo hắn tới đây tìm huynh."
Hắn lại viết:
"Nàng rơi xuống nước có sao không?"
"Ta không sao, cũng không bị thương gì."
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười mang theo hơi thở dịu dàng tươi mát, hắn lại chậm rãi viết vào lòng bàn tay cô:
"Chỉ cần Phong Quang không sao là tốt rồi."
Phong Quang chợt thấy chột dạ. Người đàn ông này thật sự quan tâm tới cô, sau khi bọn họ thất lạc, hắn tìm kiếm cô khắp hoàng thành, ngược lại cô lại ngồi ở trong lâu thuyền... Cô chợt nhận ra, hình như mình còn bị Tống Vô Hà ăn đậu hũ nữa...
Cô đột nhiên cảm thấy tay bị người khác nắm chặt, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Bách Lý Mặc đang mỉm cười với mình.
Cô hiểu, bởi vì cô thất thần nên hắn mới không vui. Tuy rằng hắn vẫn đang cười nhưng cô biết hắn đang tức giận. Khí thế của Phong
Quang chợt yếu đi, dè dặt nói:
"Hay là... chúng ta về cung trước đi."
Bách Lý Mặc gật đầu.
Sau khi trở lại Đông Cung, Phong Quang vẫn luôn ở trong trạng thái thấp thỏm. Cô không biết Bách Lý Mặc tin bao nhiêu phần cái lý do mà cô nói ra kia, cũng không biết hắn ta có đi tìm Bách Lý Thư để chứng thực lời cô nói hay không, mà biểu hiện của Bách Lý Mặc dường như không có ý định †truv cứu chuyên nàv Hắn †a vẫn dịu dàng với ©â. quan tâm cÂâ_ thường xuyên cười và chăm chút cho cô rất cẩn thận.
Trong lòng Phong Quang chợt dâng lên cảm giác tội lỗi, mà cái cảm giác tội lỗi này được cô gọi là "đến từ sự phản bội của người vợ"...
Đại khái nó chính là loại cảm giác cô vợ bé nhỏ xinh đẹp cho ông chồng ôn nhu, săn sóc của mình đội nón xanh.
Nhưng trời mới biết, cô căn bản đâu có thích Bách Lý Mặc chứ!
Nếu không phải có quan hệ "phu thế" trói buộc, Phong Quang căn bản sẽ chẳng để tâm tới tâm trạng của hắn luôn! Có lẽ... có lẽ thái độ của hắn với cô hơi kém một chút, cô cũng sẽ không có cảm giác như kẻ phạm tội thế này!
Phi Ngọc nhìn tiểu thư nhà mình ngồi trong đình ngắm hoa mà không ngừng cắn khăn tay, không hiểu ra sao:
"Tiểu thư... Người làm sao thế?"
Trạng thái này cũng không giống như dì cả tới cho lắm.
Phong Quang cắn khăn lầm bầm mấy tiếng:
"Nói với ngươi, ngươi cũng chẳng hiểu đâu."
"Nhưng mà nếu tiểu thư không nói ra thì Phi Ngọc sẽ vĩnh viễn không hiểu được."
"Ơ hay, giờ ngươi còn biết cãi lời ta cơ đấy?"
Phi Ngọc thường nhanh mồm nhanh miệng vội cúi đầu:
"Phi Ngọc không dám!"
Phong Quang cũng không thật sự có ý trách tội nàng ta. Cô biết Phi Ngọc có năng lực nghe ngóng chuyện cực cao, nên cô lại hỏi:
"Mấy ngày qua, Thái tử và Y Nhân không có tiếp xúc với nhau à?"
"Tiếp xúc?"
Phi Ngọc suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp:
"Cũng giống như bình thường thôi ạ, Y Nhân kia sẽ bắt mạch định kỳ cho Thái tử, ngoài ra thì không có tiếp xúc gì khác. Hừ, nha đầu đó rốt cuộc cũng biết thân phận của mình rồi."
Cũng giống như lúc thường... Phong Quang xoa cằm, chẳng lẽ cô hiểu lầm rồi? Thực ra giữa Bách Lý Mặc và Y Nhân không có gì, cũng có thể là hai người bọn họ che giấu quá sâu chăng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận