Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 54: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 54: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 54: Công lược thái giám
Nhất Túc nói:
"Có lẽ Thái tử phi không biết, quan hệ giữa Tống đại nhân với vợ chồng Tống lão gia và Tống phu nhân không giống với quan hệ giữa con và cha mẹ bình thường."
"Ông nói thế nghĩa là làm sao?"
Khi Phong Quang nghe nói Tống Vô Hà muốn đạt được quyền lực đỉnh cao thì cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, nhưng khi nghe Nhất Túc nói mấy lời này thì cô hoàn toàn không thể nào hiểu nổi.
"Trẻ con bình thường thì hai tuổi đã mở miệng nói chuyện, mà Tống đại nhân đến tận năm mười tuổi mới mở miệng nói chuyện lần đầu. Trước năm mười tuổi, cho dù Tống lão gia và Tống phu nhân dạy dỗ cỡ nào, ngài ấy cũng chỉ im lặng không nói."
Phong Quang buột miệng thốt lên:
"Tống Vô Hà bị bệnh tự kỷ à?"
"Bệnh tự kỷ... ba chữ này thực ra khá chuẩn đấy."
Nhất Túc đáp:
"Lão nô không biết có phải Tống đại nhân bị bệnh tự kỷ hay không, tuy nhiên, ngài ấy luôn thờ ơ với hết thảy mọi thứ xung quanh mình. Hồ Giảo cũng không phải con chó đầu tiên mà ngài ấy nuôi, trước đó, lúc còn ở Tống phủ, ngài ấy nuôi một con chó tên là Vui Vẻ'."
"Hắn còn biết đặt con chó của mình là Vui Vẻ cơ đấy..."
Phong Quang im lặng, thật sự là nhìn Hồ Giảo mà hắn đang nuôi hiện tại, thì tên mà hắn đặt cho hai con chó thuộc hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Dường như biết cô nghĩ gì, Nhất Túc bèn giải thích:
"Cái tên Vui Vẻ' là do Tống phu nhân đặt. Năm đó trong hoàng thành này, Tống phu nhân nổi danh là tài mạo song toàn, cũng rất yêu thương con mình. Bà ấy đặt tên cho con chó ấy là Vui Vẻ cũng là vì muốn cho con mình luôn được vui vẻ."
"Sau đó thì sao? Vui Vẻ thế nào?"
"Sau đó, nó đã chết."
Cô sửng sốt: "Đã chết ư?"
"ốm mà chất." Ông ta đáp:
"Tống lão gia và Tống phu nhân rất lo lắng cho cảm xúc của Tống đại nhân nên muốn mang nó đi, nói là để nó được an nghỉ. Cũng vào ngày đó, lần đầu tiên Tống đại nhân mở miệng nói chuyện."
Khi đó, Tống Vô Hà mới chỉ mười tuổi nhưng đã có một thân khí thế trời ban, hắn lạnh lùng nhìn người xung quanh, chỉ lạnh nhạt nói một tiếng: "Cút!"
Đó là lần đầu tiên hắn chịu mở miệng nói chuyện.
Tống lão gia và Tống phu nhân lại không biết có nên cảm thấy vui vẻ hay không.
Phong Quang nghe xong thì không khỏi ngoáy lỗ tai, cô không khỏi tìm cớ nói giúp Tống Vô Hà:
"Có lẽ... là do hắn quá thích Vui Vẻ, không chấp nhận được chuyện Vui Vẻ chết đi nên hắn mới không muốn người khác chạm vào Vui Vẻ."
"Lúc đó, mọi người cũng nghĩ như thế."
Ánh mắt Nhất Túc đột nhiên trở nên mờ mịt, ông ta lại nhẹ nhàng hỏi:
"Thái tử phi có biết, sau đó Tống đại nhân đã xử trí Vui Vẻ thế nào không?"
"Hắn đã xử trí nó thế nào?"
"Ngài ấy không chôn Vui Vẻ mà ra lệnh cho phòng bếp thịt Vui Vẻ."
"Cái gì?"
Phong Quang che miệng lại, trợn to hai mắt:
"Hắn ăn thịt Vui Vẻ á?"
"Ngài ấy không ăn Vui Vẻ mà bắt cha mẹ của mình ăn."
Cô truy vấn: "Tại sao lại như thế?"
"Tống Vô Hà mười tuổi cho rằng, Vui Vẻ bị cha mẹ mình ăn thì cũng coi như là có một phần của Vui Vẻ, có lẽ ngài ấy sẽ thích cha mẹ mình giống như thích Vui Vẻ."
Ông lão cười đáp:
"Đây quả thực là suy nghĩ ngây thơ, thế nên, tất nhiên cũng không thể nào thành công được."
Đúng thế, trẻ con ngây thơ chất phác, nhưng Phong Quang nghe nói Tống Vô Hà làm chuyện đó thì chỉ thấy sởn tóc gáy một cách quỷ dị. Cô nghĩ, ít nhất trước kia Tống Vô Hà vì muốn quan hệ giữa mình và cha mẹ tốt hữn nên mới... nên mới đáng eđ như thế. đúng khônga^2 Cô hỏi: "Tống Vô Hà, hắn... không thích cha mẹ của mình ư?" "Không phải không thích, mà là không hiểu tại sao phải thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận