Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 17 - Chương 69: Công lược thái giám

Quyển 17 - Chương 69: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 69: Công lược thái giám
Một tay Tống Vô Hà ôm lấy eo cô, hắn nói như than thở:
"Ta thích nàng nằm trên người ta."
Phong Quang nằm yên trên thân hắn, đối với sự tiếp xúc thân mật giữa những người yêu nhau này, cô chưa bao giờ phản đối. Sau khi nằm một lúc, cô lại bắt đầu thấy nhàm chán, vì thế một tay nghịch ngợm lướt trên vòm ngực lõa lồ của hắn, đi thằng xuống dưới, cuối cùng chạm phải nơi nào đó. Tống Vô Hà hơi giật mình bởi vì trước đây, dù hai người có thân mật với nhau tới cỡ nào thì hắn cũng sẽ rất cẩn thận, không hy vọng Phong Quang đụng tới nơi đó, bởi vì vết sẹo ở đó quá mức xấu xí.
Tay Phong Quang đã nhẹ nhàng xoa nắn, cô nhận ra rằng hắn đã có phản ứng, bản thân cô hơi nghỉ hoặc:
"Tổng Vô Hà... Chàng có cảm thấy thoải mái không?"
Môi Tống Vô Hà run run, hắn ôm cô càng chặt hơn, chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ,"Thoải mái."
Trên phương diện cơ thể, hắn cảm nhận được rất ít sự vui sướng, càng nhiều hơn trong đó là do cô nên nơi ấy mới có phản ứng, mới có cảm giác thỏa mãn.
"Ta thường xuyên nghĩ rằng... nếu chỉ có một mình ta được vui vẻ thì thực sự là một chuyện không công bằng chút nào."
Phong Quang lại ngẩng đầu lên nói,"Chàng cảm thấy, chàng có thích ta vì muốn chàng vui nên mới làm thế với chàng không?"
"Không..."
"Đúng thế, chàng cũng không thích."
Phong Quang vùi mặt trong hõm cổ hắn, hít sâu để thưởng thức hương vị dễ chịu trên cơ thể ấy,
"Thế nên, sau này chàng không cần phải cố ý vì ta mà làm những việc đó, được không?"
Trầm mặc một giây, hắn đáp:
"Được."
Lúc này, cô mới cười hài lòng, thu tay về, đôi tay cô chống trên ngực hắn để nhổm dậy, sau đó cười gian xảo:
"Tuy nhiên, hôm nay ta cũng muốn nếm thử một chút chuyện mà trước kia ta chưa từng làm cho chàng..." người lại, cong thành hình con tôm, vùi đầu vào giữa hai chân hắn.
Trong nháy mắt, vẻ mặt dịu dàng, nho nhã của Tống Vô Hà xuất hiện cảm xúc khó có thể miêu tả được, rồi lại chuyển từ yêu diễm đến đẹp mê ly.
Hắn đột nhiên nghĩ, nữ nhân của hắn thật dễ dàng vượt qua phạm vi mà hắn có thể hiểu được...
Đến tận lúc ăn trưa, Phong Quang mới về tới lều trại. Trước yêu cầu kiên quyết của cô, Tống Vô Hà đành phải xuất hiện trong tầm mắt mọi người muộn hơn một chút. Hắn không rõ hành động bịt tai trộm chuông này của cô có tác dụng gì không, nhưng trước giờ hắn luôn là người rộng lượng nhất định sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của nữ nhân của mình. Đương nhiên, tiền đề là yêu cầu này phải nằm trong phạm vi hợp lý.
Hắn đứng từ xa nhìn Phong Quang đi vào trong lều trại, chỉ nhìn theo bóng dáng của cô thôi mà hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ rồi, cũng đúng lúc này, Quốc sư đương triều đi tới.
Huyền Hồ nói:
"Ngươi đã quyết định tốt rồi."
Tống Vô Hà thu lại ý cười:
"Bắt đầu từ ngày ta dẫn Bách Lý Mặc tới gặp ngươi, hẳn là ngươi cũng đã biết."
"Là vì Thái tử phi nên ngươi đã định chấp nhận số phận bao nhiêu năm qua lại tính toán muốn phản kháng hay sao?"
"Nàng là Phong Quang của ta, không phải Thái tử phi gì hết."
Tống Vô Hà nheo mắt, lạnh lùng, chậm rãi nói:
"Quốc sư đại nhân, hẳn là ngươi cũng biết những chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ tạo ra hậu quả gì cho tương lai về sau. Nếu không muốn dân chúng lầm than thì hôm nay, Bách Lý Mân nhất định phải chết ở nơi này."
"Dù sao Bệ hạ cũng là..."
"Cái thân phận mà ngươi nói, ta căn bản không cần."
Tống Vô Hà cười vô cùng yêu mi:
"Mà sau khi việc thành rồi, ngươi cũng cứ yên tâm, ta sẽ dẫn Phong Quang rời khỏi hoàng cung. Giang sơn này của Bách Lý gia thì vẫn cứ là của Bách Lý gia, ta sẽ không nhúng tay một phân nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận