Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 18 - Chương 29: Công lược thợ săn ma cà rồng (Hơi H)

Quyển 18 - Chương 29: Công lược thợ săn ma cà rồng (Hơi H)Quyển 18 - Chương 29: Công lược thợ săn ma cà rồng (Hơi H)
Tối ngày thứ hai, giờ học ở khu A sắp bắt đầu.
Trong căn phòng đèn đuốc sáng trung, thiếu nữ mặc đồng phục màu đen đau đầu nhìn bản thân trong gương trên cổ cô toàn là dấu cắn, ngay cả cẳng chân lộ ra ngoài cũng có mấy dấu cắn mờ. Cuối cùng, cô hơi nhấc váy lên, trên phần đùi trắng nõn nà là dấu cắn màu đỏ rất rõ ràng.
Cô thả váy xuống, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang giả vờ nằm ngủ ở trên giường gào lên:
"Tại sao mấy cái vết này không mất đi hả?"
Tối qua, khi cô phát hiện ra mấy cái dấu cắn này không hề biến mất nhanh chóng như những lần trước thì đã thắc mắc rồi. Minh Am nói với cô rằng đó là do có nhiều vết cắn quá, chỉ cần ngủ một giấc là hết. Kết quả sáng nay, sau khi thức dậy trong ngực hắn, mấy cái dấu này vẫn còn nguyên, giờ đã qua một ngày một đêm rồi mà chẳng hề thấy chúng biến mất nhanh chóng như hắn nói gì cả.
Minh Am nhắm mắt, dường như đã thật sự ngủ rồi.
Cô không cam lòng nhảy lên giường, liều mạng lay người hắn "Minh Am... Anh dậy ngay cho em! Anh còn giả vờ ngủ nữa là em không thèm để ý tới anh đâu đấy!"
"Làm sao thế?" Rốt cuộc hắn cũng hé mắt ra nhìn cô, dáng vẻ đúng kiểu vừa mới tỉnh ngủ vậy.
Phong Quang cắn lên cổ hắn một cái,"Anh làm thế này thì giờ làm sao em đi học được chứ hả?"
"Có gì sai à2"
Hắn nhẹ nhàng vỗ về đầu cô đang vùi trong hõm cổ mình, bị cô cắn mà dường như chẳng cảm thấy đau chút nào.
Phong Quang từ bỏ, nhà miệng ra"Anh nói xem, trên người toàn là mấy cái... mấy cái... dấu cắn của anh, làm sao em đi gặp người khác được đây hả?"
"Thế thì đừng đi học nữa."
Hắn thuận thế kéo tay cô, để cô rúc vào trong ngực mình, hắn híp mắt, lười nhác nói:
"Đêm là thời gian để ngủ, em đi ngủ với anh đi thôi."
"hông được. em đã không lên lớp môt tuần rồi." Đương nhiên không phải vì cô thích đi học nên mới lên lớp mà là thật sự không thể không đi,"Tuần vừa rồi em không đi học, Tư Đồ U tưởng em bị người sói bắt đi tới nay chưa về. Nếu em còn không đi, hắn lại gọi điện thoại cho bố mẹ em thì làm sao bây giờ?"
Cô còn nhớ rõ lần vừa rồi khi bố mẹ cô tới trường, cô còn bị mẹ mắng cho một trận.
"Vậy để anh gọi điện thoại, bảo bố mẹ em không cần tới."
"Không được! Bố em thì còn đỡ, nhưng mẹ em thông minh lắm, lỡ như bà ấy phát hiện ra quan hệ giữa hai chúng ta thì phiền to."
Cô cầm lấy tay hắn lắc qua lắc lại rất đáng thương,"Chắc chắn bọn họ sẽ bắt em tạm nghỉ học để rời khỏi anh, anh muốn em rời khỏi anh à?"
Đây đúng là vấn đề thật, dù sao sửa chữa ký ức quá nhiều lần sẽ dễ tạo thành di chứng lớn, ví dụ như sẽ biến người ta thành đần độn luôn chẳng hạn...
Minh Am thở dài:
"Em hôn anh một chút đi."
Cô nghe lời thò mặt lại gần hôn môi hắn, còn ngoan ngoãn học theo hắn, dùng đầu lưỡi liếm môi hắn một chút,"Được rồi Minh Am, anh đã thấy vừa lòng chưa?"
"Chưa vừa lòng."
Hắn lười nhác nói ra ba tiếng, có điều vẫn ngồi dậy khỏi giường, nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn trước mặt thì không đành lòng cự tuyệt cô nữa. Hắn cúi đầu, nhe răng nanh cắn lên cổ cô, không nhanh chóng thổi lui như đêm qua mà ôm chặt lấy người cô, để cô thở hổn hển dựa vào ngực mình và vô thức túm chặt lấy quần áo hắn. Sau khi cảm giác lên đỉnh đi qua, hắn mới thu răng nanh lại, lại liếm láp da thịt cô vài phút rồi mới chịu buông ra.
Mặt Phong Quang đỏ ửng mê người, cô nhìn các dấu cắn trên chân mình biến mất, không rõ hẳn đã làm như thế nào, nhưng dù sao cũng chẳng còn dấu cắn nào nữa nên cô vô cùng hài lòng.
*x+*xx*xx*x*x**
Ngồi dựa trong ngực hắn thêm một hồi, chờ đến khi sức lực cả người khôi phục rồi, cô mới lại hôn chụt lên mặt hắn một cái:
"Anh yêu, em đi học đã."
Tiếp theo, không đợi hắn có phản ứng, cô liền chạy ra khỏi phòng mà không hề lưu luyến chút nào.
Minh Am ngồi khoanh chân trên giường, thở dài thườn thượt,"Đúng là Cứ thế vứt bỏ hẳn, chẳng lẽ học tập còn quan trọng hơn hắn nữa cơ à?
Cái cây ngoài cửa sổ có động tĩnh truyền vào, khóe mắt hắn hơi nhướng lên, nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, âm cuối dâng cao, chứa đựng một sự gợi cảm nói không nên lời. Nụ cười này tuy rằng đẹp nhưng lại chẳng thân thiện chút nào, ngược lại còn ẩn giấu vài phần tối tăm dọa người.
"Chỉ là một con chó thôi mà cũng dám mơ ước đồ vật của ta."
Cả phòng lạnh băng.
Phong Quang còn không biết có người sói trà trộn vào trường đã bị người đàn ông của mình giải quyết thế nào, giờ cô đang trên đường chạy tới lớp, bởi vì quấn quýt với Minh Am một hồi nên cô sắp bị muộn học. Cô cũng chẳng sợ hãi gì thầy giáo cả, cô chỉ không muốn vì đến chậm hơn những người khác mà bị tên khốn Tư Đồ U kia cười nhạo mà thôi.
Đi được nửa đường, cô đụng phải Yến Bạch đang cắn thanh chocolate, bước chân thảnh thơi đi tới.
Yến Bạch quay đầu, thấy Phong Quang thì kinh hãi, sau đó đưa thanh chocolate ra theo bản năng:
"Đại nhân, ngài có muốn ăn không?"
"Không ăn."
Cô từ chối đầy quyết đoán. Trước kia cô cũng rất thích chocolate, nhưng mà giờ thứ cô có thể ăn được chỉ có mỗi máu của Minh Am.
Cô nghỉ hoặc nhìn Yến Bạch,"Chẳng phải huyết tộc rất ghét đồ ăn của con người hay sao? Tại sao anh lại thích nó thế?"
"Đó là bởi vì... Có lẽ là trong cơ thể tôi có một phần tư máu của con người chăng."
Yến Bạch ngượng ngùng nói"Hơn nữa, Hiểu Hiểu rất thích ăn chocolate, thử mà Hiểu Hiểu thích thì tôi cũng phải cố mà thích."
Ánh mắt Phong Quang lập tức thay đổi. Trước giờ cô luôn cảm thấy tên Yến Bạch này rất nhát gan, còn vô cùng yếu đuối, không ngờ với người mà hắn ta thích, hắn ta cũng có biểu hiện sinh động như thế.
Nếu đã gặp mặt thì cô liền đi cùng Yến Bạch luôn,"Thế giờ anh với Sở Hiểu ra sao rồi?"
"Vẫn như thế thôi... Tuy Hiểu Hiểu có vẻ chán ghét tôi lắm, nhưng vẫn luôn lén chăm lo cho tôi."
Sắc mặt Yến Bạch hơi hồng lên,"Cũng tại tôi vô dụng nên Hiểu Hiểu mới phải nhọc lòng với tôi như thế." "Nhưng cô ấy cũng bằng lòng nhọc lòng vì anh còn gì, không thể tưởng tượng được, bề ngoài nhìn Sở Hiểu lạnh lùng như thế nhưng thực ra lại đối xử với anh không tệ lắm."
"Đại nhân, thực ra Hiểu Hiểu rất tốt. Lần đó cô ấy đưa chúng ta tới văn phòng hiệu trưởng để trách phạt cũng là vì cô ấy sợ hãi ngài biết chuyện của chúng tôi rồi sẽ báo lên Viện Nguyên Lão, thế nên cô ấy mới có biểu hiện lạnh nhạt như thế..."
Yến Bạch chân thành nói lời cảm tạ với Phong Quang,"Cảm ơn cô, không nói chuyện của chúng tôi ra."
"Tôi cũng có phải kiểu người lắm miệng đâu chứ."
Huống chỉ, giờ tình hình của cô cũng chả khác gì Yến Bạch, chỉ khác cái là quan hệ giữa Yến Bạch và Sở Hiểu còn chưa chân chính tiến tới một bước kia, còn cô thì đã sớm cùng với ông chú già nhếch nhác Minh Am đại chiến tám trăm hiệp rồi.
Yến Bạch cười, hắn ta vốn dĩ đẹp trai, lúc cười lên nhìn càng thêm đáng yêu,"Tất cả mọi người đều nói đại nhân khó gần, thực ra tôi lại cảm thấy đại nhân là người tốt."
"Anh đừng có gọi đại nhân gì đó nữa, tôi thấy không quen lắm."
Phong Quang nói,"Về sau anh cứ gọi thẳng tên tôi đi."
"Không được, không được, thân phận của cô tôn quý, tôi không thể bất kính được!"
Yến Bạch vội vàng xua tay nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận