Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 9: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 9: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 9: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Nhàn Nhượng chỉ cảm thấy quang cảnh rách nát trên đường này khiến ông ta không vui, ông ta đã đi hồi lâu, mà vẫn không thấy được chuyện gì đặc biệt cả, ngay lúc ông ta bắt đầu hoài nghi liệu có phải quẻ bói của Quốc sư có nhầm lẫn hay không, thì từ trên một cái cây cây bỗng nhiên rơi xuống một chiếc tua rua màu đỏ, ông ta ngừng lại, không ra lệnh cho Ma Viên, mà tự mình tiến lên nhặt nó, lúc này, ông ta nghe được giọng nói thấp thoáng truyền đến từ trên cây, vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đứa bé choai choai đang dựa vào trên cây để ngủ, dường như đang nói mơ.
"Phàm tiên xử chiến địa nhi đãi địch giả dật, hậu xử chiến địa nhỉ xu chiến giả lao. Cổ thiện chiến giả, trí nhân nhi bất trí ư nhân. Năng sử địch nhân tự chí giả, lợi chi dã; năng sử địch nhân bất đắc chí giả, hại chỉ dã. Cổ địch dật năng lao chi, bão năng cơ chỉ, an năng động chỉ. Xuất kỳ sở tất xu, xu kỳ sở bất ý. Hành thiên lí nhi bất lao giả, hành ư vô nhân chỉ địa dã..."
"Ừm, đây là... binh pháp!?"
Giọng của Nhàn Nhượng dường như quấy rầy tới đứa trẻ trên cây, cậu bé theo bản năng muốn duỗi tay dụi mắt, lại quên mất mình vẫn còn ở trên cây, vừa mất cân bằng, liền rơi từ trên cây xuống, Nhàn Nhượng ít nhiều gì cũng đã từng tập võ, ông ta nhẹ nhàng đỡ được đứa trẻ, chỉ cảm thấy tướng mạo đứa nhỏ này cực kỳ thân thiết.
Đứa trẻ lập tức giãy giụa muốn xuống, sau khi đứng vững, lại chân thành nói lời cảm tạ,"Cảm ơn ngươi đã cứu ta, nhưng mà... quần áo ta đã bẩn, sẽ làm bẩn lây sang quần áo của ngươi, xin lỗi."
Quần áo trên người đứa nhỏ rách tung toé, ống tay áo cuốn lên làm lộ ra một đoạn cánh tay còn ở vết tím xanh, dáng người gầy nhom, vừa thấy đã biết là không được ăn no bụng.
Trong cung lại có đứa trẻ bị ức hiếp bực này, ngay cả Ma Viên nhìn cũng không đành lòng. Nhàn Nhượng nói:
"Đứa trẻ, ngươi tên là gì?"
Mưa bỗng nhiên ngừng, mặt trời mất tích ba ngày rốt cuộc cũng có ra, khiến giọt nước trên lá cây phản chiếu ra ánh sáng lóa mắt.
Cậu bé cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói:
"Ta tên là Phong Yên."
Phong Quang ngồi trên đầu tường suýt thì kêu ra tiếng, cô đã dặn đi dặn lại bảo cậu cứ nói mình không có tên là được! Như vậy sẽ càng dễ được thế!?
Phong Yên ngẩng đầu lên, nhìn tua rua trong tay Nhàn Nhượng, lại sờ sờ bên hông chính mình, khẩn trương nói:
"Tua rua này là của ta!"
Nhàn Nhượng hòa ái cười,"Trước hết ngươi nói cho ta biết đã, những lời ngươi vừa mới nói mơ kia là cái gì, ta sẽ trả lại cho ngươi."
Phong Yên lắc đầu,"Ta không biết, ta chỉ nằm mơ một giấc mộng, trong mộng có một cụ ông nói cho ta."
"Ồ, là như vậy sao?"
Nhàn Nhượng trầm ngâm một tiếng, lại hỏi:
"Vậy vì sao ngươi lại ngủ trên cây?"
"Ta leo lên trên mà không xuống được, không cẩn thận liền ngủ mất."
"Ngươi vì sao lại leo cây?"
"Ta đói bụng, muốn đi lấy trứng chim..."
Cậu không tự giác sờ lên cái bụng lép kẹp, tựa như có chút thẹn thùng.
"Cha mẹ ngươi đâu?"
"Nghe A Hoàn nói, mẫu thân của ta chết ở thiên lao, phụ thân ta là hoàng đế, chẳng qua A Hoàn vẫn luôn gọi ta là đồ con hoang, bọn họ cũng không cho ta cơm ăn, ta nghĩ ta là người không có phụ thân."
Ma Viên trong nháy mắt kinh sợ cực kỳ nói:
"Bệ..."
"Im miệng!"
Nhàn Nhượng quát, thân phận đứa trẻ này ông ta đại khái đã đoán ra được, chuyện Thanh phi năm đó, ông ta vẫn còn nhớ rất sâu, đối với đứa trẻ có huyết thống hoàng thất này, ông ta chỉ ra lệnh giao cho Vân phi xử lý, sau đó liền mặc kệ không hỏi han gì, lại không ngờ đến, nó sẽ rơi xuống hoàn cảnh như thế này, mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa, nó cũng là con của ông, là hoàng tử, cho dù không được sủng ái, nhưng hiện giờ lại phải dựa vào cách lấy trứng chim để lấp đầy bụng, vậy ông ta sao có thể không giận được đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận