Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 22: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 22: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 22: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Nhàn Mạch tự nhiên hỏi:
"Ý Phong Quang muốn nói là, trước hết phải nhốt nữ nhân kia lại sao?"
Cô khựng lại,"Cái gì mà nhốt lại, chơi cầm tù rất dễ phá hỏng tinh thần người ta nha, ta nói như thế có nghĩa, đầu tiên, khi đã xác định được tiền đề rằng nữ nhân kia không phản cảm với ngươi, chuyện trước hết phải làm chính là gạo sống nấu thành cơm chín, đương nhiên, biện pháp thực hiện thì có rất nhiều, nhưng yêu cầu tiên quyết là không thể dùng đến cách gây xúc phạm tới nhà gái, vào những ngày sau đó, ngươi cứ tỏ vẻ áy náy muốn chết mà liên tục quanh quẩn bên cạnh nàng, nữ nhân thực sự dễ mềm lòng lắm đó, chỉ cần nàng mềm lòng, vậy cũng liền cho thấy ngươi đã thành công một nửa, những chuyện kế tiếp thì có thể nói rằng, vấn đề mà có thể giải quyết bằng thời gian thì không còn là vấn đề nữa."
Cô giống như bậc thầy về quan hệ nam nữ mà đứng đây giảng giải, nhưng trên thực tế, tất cả mấy thứ này đều do trước đây cô đọc được trong tiểu thuyết thôi, có quyển tiểu thuyết nào mà không phải nam không "xấu(1)' thì nữ không yêu cơ chứ? Có đôi khi ngược thân ngược tâm chẳng phải vẫn đều tiến tới kết cục mang thai hạnh phúc hay sao?
Hơn nữa, bề ngoài của Trâu Hợp cũng rất giống nam chính trong tiểu thuyết mà, đẹp đến mức "nhân thần cộng phẫn(2)'!, hắn quả thực hoàn toàn có tư chất để làm nam chính
Từ từ... Phong Quang bỗng nhiên cân nhắc, liệu có phải Hệ thống chủ đã ném cô vào nhầm thế giới hay không, cho nên thế giới này mới không có "chỗ dung thân" dành cho cô như vậy, thế có nghĩa là, nói không chừng Trâu Hợp Lại là nam chính của thế giới này thì sao. Cô còn hoàn toàn không ý thức được, chính mình đã gieo cái dạng nhận thức gì vào đầu đứa trẻ Nhàn Mạch này nữa.
Lại nhìn Trâu Hợp mượn rượu giả điên một lát, tóm lại là xem mãi cũng chán, Phong Quang và Nhàn Mạch liền về cung, còn việc Quốc sư đại nhân có thể vì say quá mà ngã từ trên cây xuống hay không... Ai thèm quan tâm chứ?
Lúc trở lại cung Nghỉ Hòa, Lộ Hữu Đức đã chuẩn bị cơm trưa xong xuôi cả.
Phong Quang khen với Nhàn Mạch một câu thái giám này làm việc không tệ, nhanh nhẹn quá, Nhàn Mạch chỉ cười cười, cậu cho đám cung nhân lui hết ra. Bởi vào ngày thường, cậu luôn muốn nói chuyện với Phong Quang, nên đều sẽ để người bên cạnh rời khỏi. Sau đó, khi cậu gắp miếng sườn heo chua ngọt lên, cậu nghe được tiếng hút khí như trong dự đoán.
Làm như không biết, cậu hỏi:
"Phong Quang muốn ăn sao?"
"Muến..."
Chỉ một chữ, lại vô hạn vẻ ai oán thê lương.
Cậu lại nói:
"Nhưng Phong Quang không thể ăn được."
Vì thế, cậu bỏ miếng sườn heo chua ngọt kia vào trong miệng.
Phong Quang nuốt một ngụm nước miếng, phẫn nộ,"A Mạch... cái đứa bé hư này."
Rõ ràng biết cô chỉ có thể nhìn được mà không thể ăn, còn cố ý dụ cô như vậy.
"Phong Quang."
Nhàn Mạch đặt đũa xuống, cậu nhìn cô, trên thực tế là nhìn về phía mà giọng cô phát ra, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
"Ta sẽ tìm được cách để ngươi biến thành thực thể."
Cô bỗng nhiên trầm mặc, vì bị vẻ quyết tâm trong mắt cậu làm cho chấn động, một hồi lâu sau, cô vuốt định đầu cậu, ấm áp dào dạt trong lòng mà nói:
"Được, ta tỉn tưởng A Mạch."
Có lẽ khi tới ngày đó, cô cũng sẽ phải rời khỏi thế giới này.
Nhàn Mạch không thích người khác hầu hạ, càng không thích có bất cứ cung nữ thái giám nào đi theo bên cạnh mình, cho nên kỳ thật từ lúc dọn vào cung Nghi Hòa, mấy việc rửa mặt chải đầu tất cả đều do chính cậu tự làm, Phong Quang đôi lúc thấy cậu quá mệt mỏi, cũng sẽ nhịn không được mà nói:
"A Mạch, hay là gọi người hầu tới hầu hạ người đi?"
Nhàn Mạch tắc lắc đầu:
"Ta không cần."
Có những người khác ở đó, cậu sẽ không thể nói chuyện với Phong Quang, như vậy cậu sẽ không cách nào xác định được. Liệu Phong Quang có còn ở đây bên cạnh mình hay không, hơn nữa, cậu cũng không thích những nồi khác cham vào mình. Có lẽ là bởi hồi ức bị ngược đãi khi cậu còn ở lãnh cung kia.
*********
(1) Xấu: đây có nghĩa là xấu về suy nghĩ, bụng dạ, thủ đoạn hoặc tính tình không theo chuẩn mực cứng nhắc của xã hội, chứ không phải xấu về vẻ bề ngoài.
(2) Nhân thần cộng phẫn: cả người và thần đều tức giận, là cụm từ này dùng ở đây có ý mô tả vẻ ngoài cực kỳ đẹp đẽ không tưởng đến mức ngay cả các vị chỉ có trong tưởng tượng như 'thần' cũng phải tức giận ganh ty vì không đẹp bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận