Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 25: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 25: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 25: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Cô bay bên cạnh Nhàn Mạch, hai tay đặt trên mặt cậu.
Nhàn Mạch khựng lại, chớp chớp mắt, có chút đáng yêu.
Phong Quang hỏi cậu:
"Có thấy thoải mái hơn chút hay không? Nếu thoải mái hơn thì chớp mắt một cái, không thoải mái thì chớp mắt hai cái."
Cậu chớp mắt một cái.
Phong Quang nhẹ nhàng thở ra,"Cũng may ta không giống với người thường các ngươi, có thể khiến ngươi cảm thấy mát mẻ hơn một chút, hiện tại thật may mắn ta là... Khụ, một vị tiểu tiên."
Cô suýt nữa lỡ lời nói ra chữ "quỷ". Trong mắt Nhàn Mạch hiện ra ý cười.
Lam Chiêu cách đó không xa tất nhiên có thể thấy được vẻ mặt Nhàn Mạch thay đổi, hắn thầm nghĩ trong lòng, sao đứa nhỏ này bị phạt phơi nắng mà cũng phơi vui vẻ như vậy được nhỉ?
Phong Quang cùng Nhàn Mạch đứng dưới ánh nắng mặt trời một canh giờ, tuy rằng cô đã rất cố gắng để giúp Nhàn Mạch mát mẻ hơn một chút, nhưng năng lực của cô có hạn, cho nên khi thời gian chịu phạt kết thúc, quần áo của Nhàn Mạch cũng đều bị thấm ướt mồ hôi.
Lam Chiêu không gây khó khăn cho Nhàn Mạch nữa, hắn nói một câu:
"Đại hoàng tử, hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi sáng ngày mai ngươi không cần phải đến đây nữa, được nghỉ một ngày."
"Dạ, sư phụ."
Cho dù thân thể mệt mỏi cực kỳ, Nhàn Mạch vẫn hết sức quy củ mà khom mình hành lễ.
Phong Quang vẫn ở bên cạnh quạt gió cho cậu,"Thật tốt quá, A Mạch, ngày mai ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi."
Tuy nói Lam Chiêu làm như vậy chẳng khác gì tát một cái lại cho một viên đường để ăn, nhưng dù sao Nhàn Mạch cũng đã chịu phạt xong rồi, cậu có thể có được một cơ hội nghỉ ngơi cũng là chuyện thực vui vẻ. Nhưng mà, Nhàn Mạch vốn cực kỳ mệt mỏi đang trên đường trở về cung Nghỉ Hòa thì lại bị chặn ngang lần nữa.
Lúc này đây người tới không phải binh tôm tướng cua nhãi nhép, mà là Vân phi nương nương mang theo cấm vê quân. Vừa nhìn thấy Nhàn Mạch, trên khuôn mặt mỹ lệ của Trác Vân liền hiện lên vẻ cực kỳ chán ghét cùng phẫn nộ, nàng ta phất tay nói:
"Trương thống lĩnh, chính nó đã bắt nạt Nhị hoàng tử, còn tự ý đả thương người khác trong cung, còn không mau bắt lại cho bổn cung!"
Trương Tư là một nam tử trung niên mắt to mày rậm, cũng là thống lĩnh cấm vệ quân, nghe Trác Vân ra lệnh như thế, hắn lại không vội, bởi vì hắn không ngốc, dĩ nhiên biết người kia là Đại hoàng tử, nhưng nếu ở trong cung lại cầm vũ khí sắc bén có ý định đả thương người khác, thì hắn cũng không thể mặc kệ.
"Đại hoàng tử."
Trương Tư trước tiên hành lễ một cái, sau đó mới hỏi:
"Xin hỏi thái giám cung Hồi Mộng là Tiểu Cao Tử đã bị chính Đại hoàng tử gây thương tích sao?"
"Phải."
Nhàn Mạch mặt không đổi sắc nói.
Thật ra Trương Tư không ngờ Nhàn Mạch lại trả lời nhanh như vậy, hắn sửng sốt một chút, lúc này mới nói tiếp:
"Đại hoàng tử, trong cung không thể tùy ý cầm vũ khí sắc bén đả thương người khác, mời Đại hoàng tử đi một chuyến với hạ quan."
Trương Tư không ngu, ngược lại còn rất thông minh nữa, hắn thầm biết, ở trong lòng bệ hạ, Vân phi cùng Nhị hoàng tử cực kỳ quan trọng, mà nay hoàng hậu dưới gối không con, mà xem ý bệ hạ tại có vẻ không hề muốn Đại hoàng tử làm Thái tử, vậy thì với tình hình hiện tại, người thắng lớn nhất vẫn là phía Vân phi nương nương, huống chi, không phải hắn bắt Đại hoàng tử mà không có lý do, có khi lại còn được cái danh không sợ quyền quý, tận trung với trách nhiệm hoàng thượng giao phó cũng nên, ai cũng không thể bởi móc được sai lầm của hắn, vậy chuyện có thể lấy lòng Vân phi như thế này, sao lại không vui vẻ mà đi làm cơ chứ?
Nhàn Mạch không nói gì, cậu chỉ lạnh lùng nhìn Trương Tự, dường như đang đợi hắn tiến lên để bắt lấy mình.
Nhưng cùng là người tập võ, Trương Tư biết, Nhàn Mạch đang đợi động thái của mình, chỉ cần hắn vừa động, Nhàn Mạch sẽ lập tức rút kiếm tấn công vào nhược điểm của hắn.
Trương Tư từng thấy được bản lĩnh của Lam Chiêu, Đại tướng quân được xưng là bách chiến bách thắng kia, cũng là nam nhân võ công cao cường không có đối thủ, cách Lam Chiêu ra chiêu cũng là như thế, không động thì thôi, đã động thì chỉ cần một chiêu sẽ khiến kẻ địch mất mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận