Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 34: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 34: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 34: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Đầu óc Phong Quang như bị căng phồng, chờ đến lúc Kỳ Vị buông cô ra, tựa lên trán cô, cô cũng chỉ biết thở hổn hển, sắc mặt đỏ lên, dưới ánh đèn, đó tựa như một màu hồng nhạt ngon miệng.
Ánh mắt Kỳ Vị tối sầm lại, liền hôn lên vành tai cô. Vành tai cô hơi lạnh, bị hắn hôn như thế, cảm giác chênh lệch nhiệt độ liền khiến cả người Phong Quang run lên. Hắn chỉ nghĩ rằng cô bị lạnh, nên bàn tay đặt trên eo cô càng giữ chặt hơn, kéo cô dán sát vào người mình hơn một chút, môi cũng từ từ di chuyển từ vành tai đến trên cổ cô, chậm rãi vuốt ve, tỉ mỉ hôn từng chút, thỉnh thoảng lại mút vào một cái, khiến cả người cô rung động.
Phong Quang vẫn chưa quên tình huống hiện tại của mình là gì, cô đỏ mặt nâng đầu gối lên muốn đá hắn một cái, hắn lại nhân tiện nắm lấy đùi cô, ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve da thịt bóng loáng trên đùi, lại khiến cô liên tục run rẩy.
"Kỳ Vị... Buông tôi ra..."
Cô đỏ mặt, ngay cả giọng nói cũng nhiễm ma lực làm say lòng người.
Vào lúc này lại buông cô ra thì đúng là chuyện không thể, đừng nói là một người đàn ông bình thường, cho dù là một thái giám cũng sẽ không lựa chọn buông ra. Ừm... Vì sao lại bỗng nhiên nhắc tới hai chữ "thái giám" này vậy?
Kỳ Vị bỏ qua vấn đề này, tay hắn đặt trên đùi cô tiến thẳng về phía trước.
Phong Quang cứng đờ người, rất nhanh, ngay cả hơi thở cũng nóng lên. Cô cắn môi, sắc mặt đỏ rực lạ lùng, không biết là do bị chọc tức hay bởi nguyên nhân gì khác...
Cô kêu to,"Kỳ Vị! Tên khốn nhà anh, mau thả tôi ra!"
Hắn cảm nhận được sự biến đổi trên thân thể cô, mang theo lòng hiếu học, trong mắt hắn lại có thêm một loại ánh sáng khó tả, không khác gì Columbus khi phát hiện ra đại lục mới, hắn hôn xương quai xanh của cô, sung sướng lạ thường mà nói:
"Tôi cảm thấy, thân thể Phong Quang đang hoan nghênh tôi."
Hoan nghênh đại gia anh thì có! Đó là phản ứng bình thường của thân thể có được không!?
"Anh... ƯmI" lên tiếng, bởi vì một khi mở miệng, tiếng ngâm nga đứt quãng sẽ không tự chủ mà phát ra.
Kỳ Vị cảm nhận được sự kích động của cô, mà không hiểu sao mỗi khi cô kích động lại khiến hắn hưng phấn, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng hắn thích loại cảm giác này.
Sau đó, tất cả động tác đều mang theo ý nghĩa hưởng thụ, so với việc nói hắn đang tự mình hưởng thụ, thì nói hắn đang lấy lòng cô sẽ đúng hơn. Hắn muốn cô vui sướng hơn một chút, như vậy, trong mắt hắn, cô sẽ càng thêm ngọt ngào ngon miệng.
Đây là một loại cảm giác rất mới lạ, bởi trước đây, Kỳ Vị chưa bao giờ có suy nghĩ muốn mang đến niềm vui cho người khác. Cô là người đầu tiên.
Nhưng hắn không hề ghét loại cảm giác này, mà ngược lại, hắn cực kỳ thích.
Nhưng cô vẫn luôn cắn chặt môi, hắn đau lòng, môi hắn lại liên tiếp hôn lên môi cô.
Tay Phong Quang rốt cuộc cũng có được tự do, thân thể cô đã tới điểm giới hạn, cô không muốn cứ thế bị động thừa nhận bản thân mình kỳ thật cũng là một người phụ nữ nông cạn chỉ biết chìm trong cảm xúc nhất thời, bàn tay cô đặt trên ngực hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng ngay sau đó, thân mình cô lại bị hắn lật lại, mặt trước người cô áp vào đám thú bông, rất nhanh, một bàn tay luồn xuống bụng nhỏ của cô, nhấc mông cô lên, chỉ trong chốc lát, lưng cô dán lên ngực hắn.
Tiếp theo, cô ở trong lòng hắn gần như bị đau đến cong người lại, liền hét to một câu,"Kỳ Vị, tên khốn này!"
Mn(1) nó chứ, cái cách tiến vào từ phía sau này thật đúng là hợp với từ "giao phối" của hắn nha!
*x*wx*xx*x+*x*x*x**
(1)Mn: nguyên văn là TM [Viết tắt của một từ chửi thề có nghĩa là "Mẹ nó chứ hay Con mẹ nó "] sau này cứ có từ này mình sẽ thay thành cụm từ đã giải thích nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận