Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 52: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 52: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 52: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Vào 8 giờ tối, có người tới gõ cửa, Phong Quang đứng dậy mở cửa, liền thấy Trịnh Cao. Sắc mặt của Trịnh Cao không tốt lắm, nhưng hắn không nhìn thấy Kỳ Vị, cho nên hắn nói một câu,"Cô Hạ, lựa chọn của cô rất chính xác."
"Sao chỉ có một mình anh?" Phong Quang không muốn nhắc thêm đến người đàn ông kia, chỉ vì cô không thấy Trịnh Phi đâu, cho nên thấy hơi kỳ quái.
Giống như Lưu Tuần luôn ở cạnh Dương Hồi, hai anh em Trịnh Cao và Trịnh Phi này trước nay cũng đều như hình với bóng.
Nhắc đến chuyện này, không rõ vì sao sắc mặt Trịnh Cao lại khó coi hơn một chút,"Chúng tôi thả các bác sĩ ra, bọn họ thật sự khống chế bệnh nhân rất nhanh, nhưng bọn họ cũng sợ chúng tôi sẽ tố cáo chuyện bọn họ làm lúc trước, hiện giờ..."
"Hiện giờ những bác sĩ đó đã quyết định sẽ khống chế chúng ta giống như những bệnh nhân kia sao?"
"Không sai." Trong mắt Trịnh Cao xẹt qua vẻ đau khổ,"Em trai tôi vì giúp tôi thoát ra nên đã bị bọn họ... Cô Hạ, cô Dương và Anh Lưu đều đã ở bờ biển, tôi tới tìm cô để nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Chúng ta không có tàu..."
"Có tàu." Trịnh Cao rất nhanh nói:
"Tôi đã liên hệ được với người nhà họ Lục, bọn họ phái tàu đến đây đón chúng ta, chúng ta cần nhanh chóng chạy đến bờ biển trước khi đám bác sĩ kia kịp phản ứng."
"Tôi hiểu." Phong Quang ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Cô và Trịnh Cao ra khỏi ký túc xá, khi đi xuyên qua rừng cây, cô có thể nhìn thấy bệnh viện kia từ xa, đèn đuốc sáng trưng không khác gì trước kia cả. Thu ánh mắt lại, cô đột nhiên hỏi:
"Ở đây không có tín hiệu, sao anh có thể liên hệ với những người khác?"
"Không phải không có tín hiệu, mà là bệnh viện này có máy cản tín hiệu. Tôi phá hủy chiếc máy đó ở bệnh viện, lúc này mới có thể liên hệ được với bạn bè trước kia."
Không bao lâu sau, bọn họ thuận lợi đi tới bờ biển, bên bờ biển quả thưc có môt con tàu đang ở đó. mà Lưu Tuần và Dương Hồi đã đứng ở trên tàu. Lưu Tuần nhìn thấy Phong Quang thậm chí còn vui mừng vẫy tay.
"Hẳn cô chính là cô Hạ." Một cô gái trẻ bước từ trên tàu xuống. Dáng người cô ấy cao gầy, mặc một bộ váy dài màu đen sát người, vừa tao nhã vừa trí thức. Cô ấy vươn tay ra,"Chào cô, tôi là Lục Hành." "Chào cô." Phong Quang bắt tay cô ấy,"Tôi là Hạ Phong Quang."
Cô biết nhà họ Lục, bọn họ không tham gia vào thương trường, chỉ ở hoạt động trong giới chính trị. Nếu bàn về các gia tộc danh giá chân chính, chỉ e nếu so ra thì nhà họ Hạ vẫn còn kém nhà họ Lục, nhưng hai gia tộc này lại không nằm trong cùng một lĩnh vực, cho nên cũng không cách nào so sánh cặn kẽ.
Lục Hành cười một tiếng, hết sức mê người. Cô ấy thu tay lại,"Cô Hạ, sớm đã nghe đến danh tiếng cô."
Mấy chữ cuối cùng này có hơi thần bí, đáng để người ta ngẫm kỹ lại.
Dương Hồi đứng trên tàu gọi,"Được rồi, mọi người mau lên đây đi."
Lục Hành nói: "Chúng ta lên tàu thôi."
"Chờ một chút..." Phong Quang nhẹ nhàng nói:
"Chờ thêm chút nữa."
Lục Hành cười,"Cô còn đang đợi gì vậy?"
Một giọng nói truyền đến,"Phong Quang."
Thân mình Phong Quang cứng đờ, cô gần như lập tức xoay người, thấy Kỳ Vị đi ra từ trong rừng cây. Trịnh Cao lập tức lấy ra một khẩu súng chữa vào Kỳ Vị,"Mọi người đều đang tìm anh, nếu anh đã ra đây..."
"Đợi đã!" Phong Quang tóm lấy tay đang cầm súng của Trịnh Cao,"Đừng nổ súng!"
Sắc mặt Kỳ Vị tái nhợt, hắn cười, lại có thêm vẻ đẹp cuồng dại chưa từng thấy,"Phong Quang, rốt cuộc em vẫn luyến tiếc tôi."
Phong Quang khựng lại một chút.
Trịnh Cao thì Lớn tiếng nói: "Cô Hạ, vì sao cô lại ngăn tôi? Cô không biết hắn là người thế nào à?'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận